HUYNH ĐỆ - Trang 239

HUYNH ĐỆ

Dư Hoa

www.dtv-ebook.com

Chương 22

Từ đó trở đi, Lý Trọc lủi thủi một thân một mình, thời gian này, Lý

Lan đi sớm về muộn. Nhà máy tơ chị làm việc đã ngừng sản xuất làm cách
mạng. Tống Phàm Bình để lại cho chị một thân phận vợ địa chủ, ngày nào
chị cũng phải đến nhà máy, tiếp nhận phê đấu. Lý Trọc không có Tống
Cương, cũng coi như không có bạn. Suốt ngày cậu lang thang trên đầu
đường xó chợ, chán chường, như chiếc lá trôi vật vờ trên sông, cũng tội
nghiệp đáng thương, như mẩu giấy bị gió thổi bay dạt trên đường phố. Cậu
không biết mình phải làm gì, chỉ biết đi qua đi lại, mệt thì tìm chỗ ngồi
nghỉ, khát thì vặn vòi nước nào đó uống, đói thì về nhà ăn mấy miếng cơm
rau thừa, nguội ngơ nguội ngắt.

Lý Trọc đâu có biết trên thế giới đã sảy ra chuyện gì, Cuộc đại cách

mạng văn hoá vô sản khiến số người đội mũ cao đeo biển gỗ trên đường
phố càng ngày càng đông. Bà Tô, chủ cửa hàng điểm tâm cũng bị lôi ra
đấu, họ bảo bà là con đĩ. Bà không có chồng, nhưng có một đứa con gái,
cho nên bà là con đĩ. Một hôm, từ xa xa, Lý Trọc nhìn thấy một người đàn
bà tóc đỏ, đứng trên ghế băng góc phố, chưa bao giờ cậu trông thấy đàn bà
tóc đỏ, cậu chạy đến với tâm trạng hiếu kỳ, mới nhìn rõ mái tóc của người
kia bị nhuộm đỏ, trước ngực đeo một tấm biển gỗ, bà cúi đầu đứng trên ghế
băng, con gái bà, một cô bé lớn hơn Lý Trọc mấy tuổi, tên là Tô Muội,
đứng bên cạnh, dơ tay kéo vạt áo mẹ. Lý Trọc đi thẳng đến dưới bà Tô,
ngẩng lên nhìn mặt bà đang cúi gằm, nhận ra bà chính là chủ cửa hàng
điểm tâm.

Bên bà Tô, còn có một chiếc ghế băng, cúi đầu đứng trên ghế là bố

Tôn Vĩ để tóc dài. Người đàn ông đã từng thượng cẳng chân hạ cẳng tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.