HUYNH ĐỆ - Trang 281

Lý Trọc xua tay một cách khách sáo, sau đó sửa lại lời nói của anh

Đồng thợ rèn:-

- Hãy gọi em là "vua mông đít".

Vua mông đít Lý Trọc của thị trấn Lưu chúng tôi đã đứng gần ba tiếng

đồng hồ ở ngoài nhà tắm thị trấn Lưu, mà mẹ cậu vẫn không thấy tăm hơi,
Lý Trọc lúc thì sốt tiết như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than,
lúc thì lại sợ hay là mẹ đã ngất xỉu trong nhà tắm? Ba tiếng đồng hồ đã trôi
qua, một người đàn bà mái tóc bạc trắng, tập tà tập tễnh, theo sau mấy cô
gái trẻ, đi ra khỏi nhà tắm. Lý Trọc nhìn thấy mấy cô gái trẻ, mái tóc còn
đang rỏ nước, vừa đi vừa cười cười nói nói. Cậu không chú ý đến người
đàn bà bước đi tập tễnh đang đi đến với mình. Người đàn bà mái tóc bạc
trắng đi đến trước mặt Lý Trọc đã đứng lại, khẽ gọi một tiếng:

- Lý Trọc!

Lý Trọc sững sờ, cậu không ngờ người đàn bà trước mặt chính là mẹ

mình, lúc nãy, khi bước vào nhà tắm, mái tóc Lý Lan còn đen bóng, bây giờ
khi đứng trước mặt Lý Trọc, mái tóc mẹ đã bạc trắng. Để kỷ niệm Tống
Phàm Bình, bảy năm Lý Lan không gội đàu, bây giờ chị đã gội, gội bỏ mái
tóc đen óng mượt, gội thành mái tóc trắng bạc phơ.

Lần đầu tiên Lý Trọc cảm thấy mẹ đã già, mà lại già như một bà lão.

Lý Lan khoác cánh tay Lý Trọc, đi về nhà một cách khó nhọc, dọc đường
gặp mấy người quen, trông thấy Lý Lan, người nào cũng ngạc nhiên, ai
cũng bước lại gần nhìn cho rõ, ngạc nhiên hỏi:

Lý Lan, bà là Lý Lan phải không?

Lý Lan uể oải gật đầu, uể oải trả lời:

- Phải, phải...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.