HUYNH ĐỆ - Trang 406

Lâm Hồng đi ra như mọi ngày, bạn gái đi bên cô cũng đông như ngày

thường. Lâm Hồng trông thấy Tống Cương đứng che lấp dưới gốc cây. Cô
thầm mắng Tống Cương hai tiếng "ngốc nghếch", mình hẹn tám giờ tối,
anh ấy lại dẫn xác đến đây chờ buổi trưa. Mọi người đi bên Lâm Hồng, khi
trông thấy Tống Cương đã rất ngạc nhiên. Biết người này là anh em của Lý
Trọc, các cô bịt miệng cười nói nhỏ, không biết gã Lý Trọc lại định giở trò
mới ly kì gì đây. Đi với đông chị em, nên khi qua bên Tống Cương, Lâm
Hồng cứ nhìn thẳng. Cô chỉ liếc anh một cái bằng ánh sáng của đuôi mắt.
Cô cảm thấy cái bóng đó không nhúc nhích, như một cây nhỏ cạnh cây lớn.
Lâm Hồng lại thầm mắng Tống Cương một câu ngọt ngào:

- Ngố thế.

Quả tình, Tống cương đứng đó như một thằng ngố. Khi Lâm Hồng đi

qua, mồm Tống Cương chỉ hơi động đậy ngay đến một tiếng cũng chưa
phát ra. Sau khi Lâm Hồng đi xa, mọi chị em công nhân Xưởng dệt kim
đều đã đi xa, Tống Cương mới nhận ra, vừa giờ Lâm Hồng có nhìn mình
mà không thấy. Lúc này Tống Cương cảm thấy Lý Trọc nói đúng, Lâm
Hồng không thể thích mình, nét mặt tỉnh bơ lạnh nhạt của Lâm Hồng vừa
đi qua đã chứng tỏ điều này. Ý nghĩ đó giúp Tống cương như trút được
gánh nặng. Anh đi dọc theo phố lớn về nhà, cảm thấy mình nhẹ như cánh
én. Tống Cương nghĩ chuyện đã qua chỉ là một giấc mơ đẹp. Anh nhếch
mép cười mấy tiếng nhớ lại giấc mộng của mình, hạnh phúc giả tạo khiến
anh nhẹ nhõm vô cùng.

Đến tối Tống Cương vẫn nhẹ nhõm vui vẻ. Anh khe khẽ huýt sáo nấu

cơm cho Lý Trọc trên bếp dầu rồi lại khe khẽ huýt sáo ngồi ăn cơm cùng
Lý Trọc. Từ đầu chí cuối Lý Trọc cứ nghi nghi hoặc hoặc nhìn Tống
Cương. Thấy đã sắp đến tám giờ, Tống Cương không hề có ý định ra khỏi
nhà. Nhưng Lý Trọc thì luôn luôn nghĩ đến cánh rừng cây non đằng sau rạp
chiếu bóng. Ngồi trước bàn, anh ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Gõ ngón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.