HUYNH ĐỆ - Trang 417

Cương ngầm thề không được có lỗi với Lý Trọc. Anh tự bảo với mình, anh
đến đây không phải hẹn gặp Lâm Hồng, mà để trả cô chiếc khăn mùi xoa.
Anh giơ chiếc khăn mùi xoa của Lâm Hồng lên bóng tối trước mặt nhìn
như từ biệt, rồi bỏ vào túi một cách dứt khoát, sau đó thở một hơi rất dài,
cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

Lâm Hồng có mặt vào lúc tám giờ ba mươi phút tối. Cô che ô bước

xuống bậc thang. Nhìn vào gầm cầu một lát cô trông thấy một cái bóng cao
cao đứng im lặng ở đó. Xác định là Tống Cương, chứ không phải Lý Trọc
với cái dáng thô lùn, bất giác mỉm cười, cô yên tâm bước tới.

Đi xuống gầm cầu, khi đến bên cạnh Tống Cương, Lâm Hồng cụp ô

vào, vẩy vẩy mấy cái, ngẩng lên nhìn Tống Cương. Trong bóng tối không
nhìn rõ sắc mặt nhưng nghe rõ tiếng thở gấp gáp của anh. Cô cảm thấy

Tống Cương giơ tay phải lên. Cúi đầu nhìn kỹ, cô trông thấy chiếc

khăn mùi xoa của mình, liền chột dạ. Cô không nhận chiếc khăn mùi xoa
còn trong tay Tống Cương. Cô biết chỉ cần cô nhận, là cơ hội hẹn gặp sẽ
kết thúc. Lâm Hồng quay đầu đi, nhìn những tia sáng đèn đường trên phố
chiếu xuống mặt nước hắt lên lấp loá, nghe thấy tiếng hít thở mỗi lúc một
gấp gáp của Tống Cương, Lâm Hồng bất giác cười trộm, giục:

- Nói đi anh! Có phải em đến để nghe anh thở đâu.

Tay phải Tống Cương vẩy vấy hai cái, giọng anh run run:

- Đây là khăn mùi xoa của Lâm Hồng.

- Anh đến chỉ là để trả khăn mùi xoa phải không? - Lâm Hồng giận

dỗi hỏi.

Tống Cương gật đầu, giọng vẫn run run:

- Phải!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.