HUYNH ĐỆ - Trang 440

Niềm sung sướng trên mặt Tống Cương vụt tắt ngấm. Anh lo lắng

nhìn bố mẹ Lâm Hồng, cảm thấy ông bà nói đúng quá. Mẹ Lâm Hồng định
chửi mấy câu, nhưng khi mở mồm ra lại thay đổi. Bà lạnh lùng nói:

- Chúng tôi đã đi ngủ.

Mẹ Lâm Hồng nói rồi khép cửa. Hai ông bà ngả người xuống giường,

nghĩ đến cảnh ngộ của con gái, bố Lâm Hồng, bỗng đùng đùng nổi giận,
chửi Tống Cương ở ngoài sân:

- Y như một thằng ngố.

- Vốn dĩ là một thằng ngố mà - Mẹ Lâm Hồng hằm hằm nói.

Mẹ Lâm Hồng cảm thấy hình như có vết máu trên cổ Tống Cương. Bà

hỏi chồng, ông có nhìn thấy không. Bố Lâm Hồng nghĩ một lát, gật gật đầu,
sau đó ông bà tắt đèn đi ngủ.

Tống Cương đứng ở ngoài cửa nhà Lâm Hồng, đứng lâu lắm, đêm đã

về khuya, tĩnh lặng đến mức ngay cái kim rơi cũng nghe thấy, sau đó có hai
con mèo nhảy lên nóc nhà, chúng đuổi nhau kêu thảm thiết. Tống Cương
nghe mà run sợ. Lúc này anh mới nhận ra đêm đã về khuya. Anh có phần
nào hối hận, mình không nên đến gõ cửa nhà Lâm Hồng vào lúc này. Ra
khỏi sân nhà Lâm Hồng, anh lại đi trên phố lớn.

Tinh thần Tống Cương phấn chấn. Anh tập đi kiểu thi đi bộ, nện gót

chân xuống trước. Anh trở đi trở lại năm lần, cảm thấy mình vẫn còn dư
sức. Lúc này trời đã rạng đông. Đêm qua anh đã bảy lần đến cổng nhà Lâm
Hồng. Anh quyết định thôi kiểu thi đi bộ. Anh phải "đóng trại" ở cổng nhà
Lâm Hồng, chờ cho đến lúc trời sáng.

Tống Cương ngồi dựa vào một cây cột điện gỗ kêu o o Thỉnh thoảng

anh cười trộm. Anh không biết tiếng cười của mình đang vang trong đêm.
Lúc một người hàng xóm của gia đình Lâm Hồng đi làm ca đêm về, nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.