HUYNH ĐỆ - Trang 441

thấy chỗ cột điện có tiếng cười, giật nẩy người, nghĩ bụng ngay đến cột
điện cũng biết cười, có phải sắp xảy ra động đất? Nhìn kỹ, ông trông thấy
có vật gì lù lù ở đó. Tiếng cười từ chỗ đó phát ra. Ông không biết là vật gì,
sợ hãi đẩy cổng chạy vào. Vào nhà rồi, ông khoá cửa, khi đã nằm trong
chăn vẫn không yên tâm, kéo chăn trùm kín đầu mới ngủ được, ngủ một
mạch đến trưa mới thức dậy. Thức dậy rồi, gặp ai ông cũng kể, trước khi
trời sáng ông đã nhìn thấy một vật khủng khiếp, không biết là vật gì. Ông
bảo nó giống người, nhưng nó tròn trùng trục. Ông bảo nó giống con lợn,
nhưng gầy hơn. Ông bảo trông nó giống con bò, nhưng nhỏ hơn. Cuối cùng
ông nói một cách khẳng định:

- Tôi đã trông thấy con vật thời nguyên thuỷ.

Mẹ Lâm Hồng trời sáng mới thức dậy. Khi bà bưng bô đi ra, trông

thấy Tống Cương toàn thân ướt đẫm sương đêm đứng đó. Bà ngạc nhiên
ngẩng nhìn mặt trời mới mọc, thầm nghĩ đêm qua không mưa. Bà chợt
hiểu, Tống Cương đã đứng cả đêm ngoài trời, toàn thân ướt sương. Tống
Cương như con chó ngã xuống ao, tươi cười nhìn mẹ Lâm Hồng. Mẹ Lâm
Hồng thấy anh chàng này cười có vẻ ly kỳ cổ quái, bỏ bô xuống vào trong
nhà nói với chồng. Bà bảo:

- Liệu có phải mắc bệnh tâm thần?

Bố Lâm Hồng ngạc nhiên. Ông sửng sốt chạy ra ngoài như đi xem gấu

mèo. Trông thấy Tống Cương cười tít mắt đứng đó, ông hỏi Tống Cương
một cách hiếu kỳ:

- Anh đứng ngoài trời suốt đêm à?

Tống Cương vui vẻ gật đầu thưa vâng. Bố Lâm Hồng nghĩ, đứng

ngoài trời suốt đêm mà vẫn vui thế sao? Quay người đi vào nhà, ông bảo
vợ:

- Có chút không bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.