HUYNH ĐỆ - Trang 442

Sáng sớm thức dậy, Lâm Hồng hết cơn sốt. Cô cảm thấy sức khỏe đã

khá hơn, nhưng toàn thân vẫn mệt mỏi, cô lại nằm xuống. Lúc này biết
Tống Cương đứng ngoài trời cả đêm, Lâm Hồng ngạc nhiên, cô nghĩ đến sự
việc xảy ra tối qua, mím môi mím lợi, lòng đầy tủi hận, cô ứa nước mắt. Cô
trùm kín chăn lên đầu, khóc nức nở. Sau khi nín, Lâm Hồng cầm chiếc
khăn Tống Cương trả tối hôm qua lau nước mắt, nói với bố.

- Bố bảo anh ta đi đi, con không muốn gặp.

Bố Lâm Hồng ra sân, nói với Tống Cương vẫn đang cười tít mắt:

- Anh về đi, con gái tôi không gặp anh.

Nụ cười trên môi Tống Cương tắt ngấm, nhìn bố Lâm Hồng lúng túng

không biết làm thế nào. Thấy Tống Cương đứng im, bố Lâm Hồng vẫy vẫy
hai tay, đuổi y như xua đuổi vịt. Tống Cương bị bố Lâm Hồng đuổi ra xa
hơn mười mét. Ông đứng lại chỉ Tống Cương nói:

- Đi xa chút nữa, đừng để ta nhìn thấy.

Bố Lâm Hồng quay vào nhà bảo, đã đuổi cổ thằng ngố đi rồi, đuổi

thằng ngố còn khó hơn đuổi vịt xuống sông. Thằng ngố cứ đi một bước lại
quay đầu nhìn lại. Thằng ngố đứng lì ra đó như bụt đất... Mao chủ tịch nói
không sai: Cái chổi không rê tới, bụi vẫn lì ra đó. Bố Lâm Hồng nói một
thôi một hồi bảy từ thằng ngố liền. Nghe đến cái thằng ngố thứ bảy, Lâm
Hồng khó chịu, quay đầu lủng bùng nói:

- Người ta không ngố đâu, người ta là con người trung hậu.

Bố Lâm Hồng nháy nháy mắt với vợ, cười thầm đi ra, ra đến sân. Lúc

này một người hàng xóm đi ra ngoài mua bánh quẩy về, nói với bố Lâm
Hồng:

- Anh chàng vừa bị ông đuổi đi lại đứng ngoài kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.