HUYNH ĐỆ - Trang 646

Tống Cương cũng bước đến, lưỡng lự một lát, vẫn nói một câu:

- Tôi cũng thế.

Tống Cương đi theo cô bé nhà quê một nửa dãy phố, nói theo hơn

mười lần "tôi cũng thế". Cô bé nhà quê cáu gắt:

- Chú đừng bám theo cháu.

Tống Cương đứng lại, bần thần nhìn cô bé. Lúc này ông Vương bán

kem vác bụng ha ha cười đi tới. Ông Vương chơi bời lêu lổng cả ngày trên
phố lớn, nhìn thấy Tống Cương cầm xâu hoa ngọc lan trắng trong tay
không biết rao bán thế nào, chỉ biết bám đít cháu bé nói "tôi cũng thế". Ông
Vương cười đau cả bụng. Ông bước tới chỉ Tống Cương nói:

- Cậu không được bám sau đít người ta...

- Tại sao không được bám theo sau? - Tống Cương hỏi.

- Tôi xuất thân từ bán kem - Ông Vương đắc ý nói - Cậu bám theo sau,

người ta đã mua của người đi trước, ai thèm mua của cậu? Việc này giống
như câu cá, không thể hai người cùng câu một chỗ, phải tách ra.

Tống Cương hiểu ý, gật gật đầu. Tay phải cầm xâu ngọc lan trắng, tay

trái khoác làn tre, đi ngược chiều cô bé. Chợt nghĩ đến điều gì, ông Vương
gọi Tống Cương:

- Con bé trông thấy cô gái gọi "chị ơi", cậu không được gọi thế, cậu

phải gọi "em ơi".

Tống Cương ngần ngại rồi nói:

- Tôi gọi không nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.