HUYNH ĐỆ - Trang 654

của anh. Lâm Hồng lúc đó thường lắc lắc đầu, buồn rầu quay mặt đi, khẽ
nói:

- Anh giữ mà tiêu.

Nghe những lời nói này, lòng Tống Cương đau như dao cắt. Sau hai

năm bị trẹo lưng, cuối cùng Tống Cương đã tìm được việc làm lâu dài trong
nhà máy xi măng thị trấn Lưu, một năm mười hai tháng đều có việc. Nếu
anh còn muốn, có thể làm thêm cả hai ngày nghỉ cuối tuần. Trên khuôn mặt
lúc nào cũng buồn buồn của Tống Cương đã trở lại tươi tỉnh. Niềm tự tin
của anh ngồi trên xe đạp mác Vĩnh Cửu năm nào lại trở về trên nét mặt.
Tống Cương đã tìm được việc làm, không về nhà. Anh xúc động đi đến
cổng Xưởng dệt kim, chờ Lâm Hồng hết giờ làm việc từ bên trong đi ra.
Sau khi chị em công nhân Xưởng dệt kim cưỡi xe đạp các kiểu mới của họ,
cả xe đạp điện và xe máy ùa ra như ong vỡ tổ, Lâm Hồng đẩy chiếc xe
Vĩnh Cửu cũ rích đi ra sau cùng. Khi Lâm Hồng đi ra, Tống Cương mặt đỏ
tưng bừng bước tới, khẽ bảo vợ:

- Anh đã có việc làm.

Thấy vẻ mặt chồng tươi tỉnh, Lâm Hồng chua xót trong lòng. Chị

nhường xe cho chồng, còn mình nhảy lên gác ba ga như trước kia, hai tay
ôm eo chồng, áp má vào lưng anh. Tối nay Lâm Hồng đột nhiên phát hiện
Tống Cương già khọm đi, trán và đuôi mắt bò đầy nếp nhăn, mái tóc đen
dày trước đây, bây giờ đã thưa đi. Chị thương chồng mình. Nằm trên
giường, chị xoa bóp lưng cho chồng rất lâu. Đêm nay hai vợ chồng ôm chặt
nhau giống như đêm tân hôn. Hạnh phúc qua đi đã trở lại.

Thời gian này Tống Cương cố gắng làm việc gấp bội. Anh sợ mình lại

thất nghiệp. Công việc của Tống Cương ở nhà máy xi măng không ai muốn
làm. Đó là việc cho xi măng vào túi, tuy anh đeo khẩu trang, nhưng ngày
nào anh cũng hít vào phổi hàng loạt bụi xi măng. Sau hai năm, phổi anh
hỏng hoàn toàn. Lâm Hồng đau đớn khóc rất nhiều. Tống Cương lại thất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.