HUYNH ĐỆ - Trang 653

- Anh đi tìm Lý Trọc xem.

Tống Cương ngẩn người, sau đó lắc đầu một cách kiên quyết. Anh

đáp:

- Không tìm Lý Trọc.

Lâm Hồng lại thở dài, nhìn người chồng gan lì ương bướng của mình

đi ra phố lớn trong nắng sớm mai. Tống Cương bắt đầu trên con đường dài
dằng dặc đi tìm việc làm mới. Trong một năm tiếp theo, Tống Cương đi
sớm về muộn, kiên trì không biết mệt mỏi tìm cơ hội kiếm tiền. Khuôn mặt
anh tiều tụy đi nhanh chóng. Cứ mỗi chiều tối anh lê tấm thân mệt lử về
đến nhà, lặng lẽ ngồi xuống trước bàn. Lâm Hồng không dám nhìn vào mắt
chồng. Chị biết anh lại một ngày trở về không. Tống Cương đầy vẻ xấu hổ,
lẳng lặng ăn cơm, lẳng lặng đi ngủ. Hôm sau khi mặt trời mọc chiếu vào
đánh thức anh, anh lại ra khỏi nhà với ăm ắp niềm tin. Trong năm này,
Tống Cương tìm được một vài việc tạm bợ, ví dụ người gác cổng, kẻ coi
kho có việc cần đi một ngày, anh làm thay một ngày, kiếm một ngày tiền
công. Nhân viên bán hàng ở siêu thị, bán vé xem phim, bán vé ô tô, bán vé
tầu thuỷ có việc cần đi một ngày, anh cũng khẩn trương đến nhận thay thế
một hôm. Tống Cương đã trở thành người thay thế số một của thị trấn Lưu
chúng tôi. Lúc nhiều nhất có tới những hơn hai mươi công việc chờ Tống
Cương đến làm thay. Nhưng cả một năm ngày làm việc của anh vẫn không
đầy hai tháng.

Sắc mặt Lâm Hồng càng ngày càng sầu muộn. Chị thường xuyên thở

dài, có lúc đâm ra bẳn gắt. Tuy chị thở dài, chị bẳn gắt không phải vì Tống
Cương, mà vì lão Lưu xưởng trường đáng ghét. Nhưng Tống Cương cứ
tưởng là do anh. Về đến nhà anh thường hay cúi đầu, càng ngày càng ít nói.
Tuy số tiền Tống Cương kiếm được chẳng là bao, nhưng anh trao hết cho
Lâm Hồng, không giữ cho mình một xu. Đau xót nhất là khi anh đưa tiền
cho vợ vài ba đồng còm cõi đến đáng thương. Đây là toàn bộ sự cố gắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.