HY SINH - Trang 237

Câu trả lời vang lên không chút cố gắng, sự thể hiện của một niềm tin

chắc chắn thật sâu kín, thật mạnh mẽ đến nỗi chính Anne cũng cảm thấy ấn
tượng.

“Anh sẽ nói cho em biết việc đó ngay lập tức, đúng không?”

Đối với Camille, ẩn ý trong mỗi câu hỏi sẽ làm thành một cuốn tiểu

thuyết đối với riêng ông. Ông nhíu mày: tại sao?

“Em muốn được yên tâm, anh có thể hiểu không?”
Anne đã cao giọng, và lần này, cô không đưa tay che miệng, phần

nướu với những chiếc răng gãy chường ra, chẳng khác nào vừa bị một cái
tát.

“Đương nhiên rồi...”
Suýt nữa thì ông đã nói lời xin lỗi.
Cuối cùng, những khoảng im lặng của họ cũng ăn khớp với nhau.

Anne ngủ thiếp đi. Camille không còn biết nói gì, ông cần một cây bút chì,
ông sẽ vẽ, bằng vài nét, nỗi cô đơn chung của cả hai người, mỗi người ở
một đầu câu chuyện của riêng mình, họ ở cùng nhau mà lại thật cách biệt.
Không thể giải thích nổi, ông chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với cô hơn lúc
này, một sự đoàn kết khó hiểu gắn bó ông với người phụ nữ này. Ông
gượng nhẹ tránh người sang một bên, khẽ khàng đặt đầu Anne vào ghế sô
pha rồi đứng dậy.

Đi nào. Bây giờ là lúc ông phải đi tìm lời giải chính xác.
Ông đi lên cầu thang với sự chậm rãi của một người da đỏ, ông thuộc

từng bậc thang, từng chỗ cọt kẹt, ông không gây bất cứ tiếng động nào, và
hơn nữa ông cũng không nặng lắm.

Bên trên, căn phòng được làm theo kiểu buồng áp mái, mái nhà dốc

xuống thành một đường thoải chóng mặt, đầu mút căn phòng chỉ cao chừng
vài chục xăng ti mét. Camille nằm dài xuống sàn, bò vào tận cuối gầm
giường, đến sát một tấm ván gỗ bập bênh mở vào trong các rầm mái, đó là
một cánh cửa sập. Bên trong đầy bụi và mạng nhện, thò tay vào đó quả là
một điều mạo hiểm, Camille thọc cánh tay vào, quờ quạng tìm kiếm, đụng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.