HY SINH - Trang 57

“Giá trị đống chiến lợi phẩm hồi tháng Một là bao nhiêu?” Camille

hỏi.

“Sáu trăm tám mươi ngàn euro,” Louis liền thông báo. “Theo khai

báo.”

Camille nhướn một bên lông mày. Không phải là ông ngạc nhiên, các

tiệm kim hoàn không bao giờ khai báo tổng số của cải bị cướp, tất cả bọn
họ đều sở hữu những món đồ không được khai báo, không phải thế, mà
Camille chỉ yêu cầu sự thật:

“Giá trị thực là hơn một triệu. Bán lại là sáu trăm ngàn. Có thể là sáu

trăm năm mươi. Kết quả rất tốt đấy.”

“Có ý tưởng gì về đường dây tiêu thụ không?”

Một mớ chiến lợi phẩm như thế, có giá trị lớn mà thành phần lại gồm

nhiều loại, sẽ bị mất giá rất nhiều khi bán lại, và không có nhiều đầu mối có
khả năng tiêu thụ chúng trên địa bàn Paris.

“Người ta cho rằng hàng hóa được chuyển qua đường Neuilly, thế

nhưng…”

Đương nhiên rồi. Đó có lẽ là lựa chọn phù hợp nhất. Người ta đồn

rằng đầu mối tiêu thụ là một thầy tu hoàn tục. Camille chưa từng kiểm tra
lại thông tin này, nhưng điều đó cũng không hề khiến ông ngạc nhiên, vì
thấy hai chức năng đó có vẻ khá giống nhau.

“Cậu cử người làm một vòng đến đó đi.”
Louis ghi nhận yêu cầu. Trong đa số các vụ án, chính anh là người

phân công nhiệm vụ.

Hai người nói đến đó thì thẩm phán Pereira xuất hiện. Mắt xanh lam,

cái mũi quá dài và đôi tai giống tai chó. Lo lắng, bận rộn, ông vừa bắt tay
Camille vừa bước đi, xin chào thiếu tá, và đằng sau ông, nữ thư ký tòa án,
một quả bom ba mươi tuổi với bộ ngực đồ sộ, đôi giày gót cao đến chóng
mặt gõ vang trên mặt sàn gạch bông, lẽ ra phải có ai đó nói với cô ta rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.