HY SINH - Trang 59

rập chiếc cúc còn trụ được nhưng xung quanh nó lớp vải đang căng ra đầy
nguy hiểm, chẳng khác nào nụ cười của loài động vật ăn thịt. Camille nhìn
cô ta, thầm vẽ chân dung cô ta trong đầu, cô ta cũng gây ấn tượng nhưng
chỉ là khi nhìn lướt qua. Bởi vì khi xem xét đến từng chi tiết thì lại là
chuyện khác: chân to, mũi ngắn, các đường nét hơi thô kệch, bộ mông rất
phì nhiêu nhưng lại vênh lên quá cao. Bộ mông của một vận động viên leo
núi. Cô ta cũng xức nước hoa... có mùi iốt. Có cảm giác mọi người đang
tranh luận bên cạnh một sọt hàu.

“Được rồi,” thẩm phán kéo Camille ra một góc thầm thì. “Ông có một

người đưa tin, bà cảnh sát trưởng đã nói với tôi…”

Ông ta nói từ “bà” bằng một giọng không tự nhiên, như thể đang phải

luyện để nói “ngài bộ trưởng”. Cô nàng thư ký tòa án lại rất ghét việc nói
chuyện riêng. Cô ta thở dài đánh sượt một hơi.

“Đúng thế,” Camille khẳng định. “Tôi sẽ biết thêm thông tin về vụ này

vào ngày mai.”

“Vậy chắc là không nên chần chừ trong chuyện này.”

“Không nên…”
Thẩm phán đã thỏa mãn. Ông không phải là cảnh sát trưởng, nhưng dù

sao cũng thích những con số thống kê thuận lợi. Ông quyết định chuồn khỏi
hiện trường. Đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn nữ thư ký tòa án:

“Thưa cô?”

Giọng nói đầy quyền uy. Đanh thép.
Cứ nhìn vào khuôn mặt của cô nàng Lolita, thì ông ta sẽ phải trả giá

đắt cho điều đó.

16:00

Lời chứng của cô thợ làm tóc nhỏ bé là không tồi. Cô ta vừa nhắc lại

những gì đã nói với cảnh sát vừa cụp mi xuống, chẳng khác nào một cô dâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.