HY SINH - Trang 66

vĩnh viễn ở đó, không thể đếm hết những chỗ bầm máu nhưng kết quả chụp
X-quang đã rất rõ ràng.

“Quả là rất khác thường nhưng cơn chấn động vừa rồi không gây ra

bất cứ rối loạn thần kinh tâm lý hay thần kinh thực vật nào. Cũng không có
chấn thương sọ não, sẽ phải phẫu thuật chỉnh nha, cũng sẽ phải bó bột đôi
chút... Hơn nữa, mọi chuyện còn chưa chắc chắn. Chúng tôi sẽ xem xét dựa
trên kết quả chụp cắt lớp. Vào ngày mai.”

“Cô ấy có phải chịu đau đớn không?” Camille hỏi. “Tôi hỏi anh điều

đó”, ông vội nói thêm, “là vì cuộc gặp với thẩm phán, anh biết đấy…”

“Cô ấy đau ở mức tối thiểu rồi. Chúng tôi cũng có kinh nghiệm nhất

định trong lĩnh vực này.”

Cuối cùng Camille cũng nở được một nụ cười và ấp úng cảm ơn. Vị

bác sĩ nội trú chăm chú nhìn ông bằng ánh mắt kỳ lạ, anh có ánh nhìn rất
sâu. Nỗi xúc động của người đàn ông này, dường như anh đang tự nhủ...
Như thể anh thấy Camille không được chuyên nghiệp cho lắm, như thể anh
muốn đòi xem lại thẻ cảnh sát của ông. Nhưng anh thà trích thêm chút cảm
thông nữa từ nguồn dự trữ, bởi vì anh nói thêm:

“Phải mất một thời gian trước khi mọi chuyện đâu vào đấy trở lại,

những chỗ tụ máu sẽ tan đi, sẽ có vài vết sẹo chỗ này chỗ kia nhưng cô…”
anh tìm tên cô trong hồ sơ “...Forestier không còn trong tình trạng nguy
hiểm nữa, và cũng không bị những thương tổn không thể khắc phục. Theo
tôi, vấn đề chính của nữ bệnh nhân này không còn là việc điều trị, mà là cú
sốc. Chúng tôi sẽ theo dõi cô ấy thêm trong vòng một đến hai ngày nữa.
Sau đó... có thể cô ấy sẽ cần người trợ giúp.”

Camille cảm ơn. Lẽ ra ông nên rời đi, ông không còn việc gì để làm ở

đây, nhưng tất nhiên là không có chuyện đó. Ông không thể rời đi.

Không có gì hữu ích ở phía bên phải tòa nhà. Ngược lại, phía bên trái

thì tốt hơn nhiều. Một lối thoát hiểm. Ta lập tức ở trên địa bàn quen thuộc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.