ISRAEL VÀ CON NGƯỜI DO THÁI - Trang 117

Muốn bám vững được lấy một giải đất hoang dã và cháy nắng như

vùng Palestine, thì phải có được lương thực, nghĩa là phải có cái gì để ăn và
nước để uống. Từ bao nhiêu thế kỷ nay, người Ả-Rập đã chê vùng đất này
là không có khả năng gì về việc nuôi sống con người. Vậy phải làm sao ?
Dựng lên những lều vải để tránh nắng, chui rúc nhau vào đó, rồi chờ đợi
từng chuyến tàu biển tới tiếp tế ư ? Đó không phải là kế trường cửu, nhứt là
các tàu hàng đều bị hải quân Anh ngăn chặn và đánh đắm phần lớn ngoài
khơi, viện cớ là có chiến tranh. Tóm lại, muốn sống thì phải làm sao lấy ra
cho được từ các giải đất sỏi đá sình lầy đó những thực phẩm, nhiên hậu mới
tính tới các chuyện lâu dài được.

Khi các đám dân Do-Thái tỵ nạn, kéo nhau đổ về Palestine, thì họ đã

chỉ làm theo có một bản năng đã được khắc sâu vào trong tâm não của họ
từ bé : đó là việc trở về nơi Đất Hứa mà Thiên Chúa đã dành cho họ.
Không có ai thúc đẩy, quyến rũ hay tuyên truyền cho họ đi vào Palestine,
như trong các cuộc di cư nào khác. Nói cho rõ hơn, thì đối với đám người
bị đẩy tới bước đường cùng đó, không có ai thực sự lãnh đạo và chỉ huy họ,
theo nghĩa của việc chăn dắt và cai trị. Họ chỉ biết cần phải trốn trước một
sự ngược đãi khủng khiếp, do các chánh thể phát xít nhân danh chủ nghĩa
quốc gia tại các nước Âu-Châu đang gây ra cho họ. Và họ kéo nhau về đây,
như những kẻ lang thang không có một thế lực nào lo liệu cho họ. Nếu họ
tháo vát và kiên trì thì sống, còn nếu họ thất bại thì chỉ còn cách sấp mình
xuống mặt cát nóng mà cầu xin được sớm trở về với Thiên Chúa.

Palestine là một vùng gần sát bờ biển. Nhờ vậy, dưới lòng đất vài chục

thước là có nước và lại là nước ngọt. Khi đám người cùng khổ trên đào
được những giếng nước trong lành đầu tiên và sới bón được những cọng
rau tươi tốt, bắt đầu thấy màu xanh xuất hiện từng đám trên nền đất sỏi đá
và trơ trụi, thì các chánh quyền Tây phương và Ả-Rập thời đó (1910) mới
thiệt sự hoảng sợ và lo lắng. Nhưng làm sao phá vỡ được các đám đất màu
xanh kia ? Không lẽ vô cớ đem đại bác hay các loại phi cơ tới oanh tạc và
dội bom lên đầu những kẻ đang ở trần, mồ hôi nhễ nhại, cúi gập xuống mà
cuốc sới ? Các cường quốc Tây Phương đã không dám làm việc đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.