IT - NÓ - Trang 67

Michael đã mượn từ ba mình để đi đánh bóng cho nó vào buổi chiều và để
đi chơi vào buổi tối. Một phần trong tâm trí của cô sẽ luôn nhớ tới khoảnh
khắc Michael bận chiếc áo vest màu trắng và bước đi bên cạnh cô, và chiếc
áo đó đã chiếu sáng lấp lánh trong màn đêm như thế nào! Còn cô thì bận
một bộ đầm dạ hội màu xanh lá mà mẹ cô cho rằng nó biến cô thành một
nàng tiên cá, và cái ý nghĩ trở thành một nàng tiên cá xuất thân là Do Thái
thật nực cười. Cả hai người bước đi, đầu ngẩng cao và cô ta không hề khóc-
không phải ngay lúc này-cô ta hiểu rằng họ cần phải rón rén quay trở lại
chiếc xe, vâng, rón rén quay trở lại. Cả hai người chưa bao giờ cảm thấy
thực sự Do Thái như ngay lúc này, họ cảm thấy họ như là trò đùa hay
những thứ cặn bã của xã hội và rất muốn nổi điên lên nhưng không thể-
ngọn lửa tức giận của họ chỉ bùng lên khi tất cả mọi thứ đều chấm dứt. Vào
thời điểm đó, cô ta chỉ có thể cảm thấy xấu hổ và buồn bã mà thôi. Và rồi
có tiếng ai đó cười. Một giọng cười khúc khích nghe như những nốt nhạc
chạy loạn xạ trên những phím đàn piano làm chói cả tai. Bước vào chiếc xe
hơi, cô bắt đầu khóc nức nở. Mike (tức là Michael) Rosenblatt đặt bàn tay
ấm áp của mình lên sau gáy cô để dỗ, nhưng ngay sau đó, cô bắt anh ta phải
bỏ tay ra và để cô yên. Cùng một lúc, cô gái cảm thấy vô cùng xấu hổ, vô
cùng thấp hèn, và vô cùng Do Thái.

Chính cái ngôi nhà nằm ở phía sau hàng rào này đã làm cho cuộc sống

của cô trở nên tốt đẹp hơn, và nó đã vơi đi nỗi buồn quá khứ của cô...
nhưng chỉ là một phần nào đó thôi. Nỗi đau và sự tủi nhục vẫn còn đó, và
chúng vẫn không chịu biến đi, mặc dù giờ đây cô đang sống ở một nơi mà
hàng xóm đa phần là thân thiện, giàu có và không nhiều chuyện. Hình ảnh
cô và Mike Rosenblatt bước đi cùng nhau vẫn lởn vởn trong đầu cô, và
tiếng của những viên sỏi bị nghiền nát dưới chân hai người vẫn còn vang
bên tai cô. Thậm chí ngay cả việc trở thành thành viên của câu lạc bộ này,
nơi mà những người bồi bàn luôn trân trọng chào đón hai vợ chồng bằng
câu 'Chào buổi chiều, thưa ngài và quý cô Uris' vẫn không thể hàn gắn nỗi
đau của cô được. Thông thường, khi về tới nhà sau khi đã đi đâu đó, cô ta
tự nhốt mình vào trong chiếc Volvo 1984, và ngắm ngôi nhà xinh đẹp của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.