IVAN - Trang 78

VIII

“Tiếc rẻ!”… Không, tôi không thể, không có quyền cho bất kỳ ai

con dao ấy, kỷ niệm về người bạn đã hy sinh, đồ vật riêng còn lại duy
nhất của Cotca.

Nhưng tôi đã giữ đúng lời hứa. Ở xưởng sửa chữa pháo của sư đoàn

có một bác thợ nguội khéo tay, một trung sĩ đã có tuổi, quê ở vùng núi
Ural. Hồi mùa xuân chính bác đã gọt cái chuôi ở con dao của Cotca.
Tôi nhờ bác ấy gọt một cái chuôi giống y như vậy và lắp vào lưỡi dao
mới tinh mà tôi đưa cho. Chẳng phải nhờ suông: tôi đem đến tặng bác
thợ nguội cả một hòm con đồ nguội chiến lợi phẩm - những eto,
khoan, đục - toàn những thứ tôi chẳng cần gì đến, nhưng bác ta thì lại
mừng rỡ như người bắt được của.

Bác ta gọt một cái chuôi dao thật tuyệt: hai con dao giờ đây chỉ có

thể phân biệt được, nhờ đôi vết mẻ và hai chữ “C.K” khắc trên mỏm
chuôi con dao của Cotca. Tôi đã tưởng tượng trong đầu cảnh chú bé
mừng rơn khi nhận được con dao găm y hệt dao của lính đổ bộ thực
thụ, lại có cái chuôi tuyệt đẹp như vậy. Tôi hoàn toàn thông cảm sự
mừng rỡ của nó vì chính tôi cách đây chẳng lâu la gì lắm cũng còn là
một cậu thiếu niên.

Con dao ấy tôi luôn đeo bên mình, hy vọng gặp Kholin hoặc trung

tá Griadnov là nhờ chuyển ngay cho Ivan. Tôi không dám nghĩ đến
chuyện chính mình sẽ được gặp lại Ivan. Giờ đây nó ở đâu? - Tôi
không sao hình dung nổi điều đó mỗi lần nhớ đến chú bé.

Đó là những ngày sôi động: các sư đoàn trong tập đoàn quân chúng

tôi vượt sông Dnepr và, như đã nói trong các bản tin của thông tấn xã
“đang tiến hành những trận đánh có hiệu quả nhằm mở rộng bàn đạp ở
hữu ngạn…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.