Tôi cố không nghĩ nhiều về chuyện ấy. Nhưng khó mà thoải mái cho
được khi nghĩ rằng đồng loại của mình chẳng còn lại ai.
Rồi một đêm, sau khi xem xong một bộ phim về những người đàn ông
đội mũ đen tay cầm súng đóng cùng một bầy ngựa dở hơi dở hồn, tôi thấy
một chương trình khác hiện lên trên màn ảnh.
Không phải phim hoạt hình, không phải phim tình cảm, cũng không
phải phim cao bồi.
Tôi trông thấy một cánh rừng xanh tốt. Tôi nghe thấy có tiếng chim
hót, cỏ khẽ lay động. Cây cối lao xao.
Rồi tôi trông thấy cậu ta. Cậu ta hơi xơ xác, gầy gò, và thành thật mà
nói thì trông chẳng được đẹp mã như tôi. Nhưng cậu ta trăm phần trăm là
một con khỉ đột.
Cậu ta bất chợt xuất hiện rồi cũng bất chợt biến mất, thế chỗ là một
con lông bờm xờm nhem nhuốc màu trắng mà sau này tôi được biết là gấu
Bắc Cực, rồi đến lượt một con mũm mĩm sống ở dưới nước tên là lợn biển,
rồi đến lượt một con khác, rồi lại một con khác nữa.
Suốt đêm tôi ngồi nghĩ về anh chàng khỉ đột mà tôi thoáng bắt gặp.
Cậu ta sống ở đâu? Cậu ta liệu có đến chỗ tôi chơi không? Và nếu có một
gã khỉ đột như vậy ở đâu đó, biết đâu cũng sẽ có một cô khỉ đột?
Hay là trên quả đất này chỉ có mỗi hai đứa bọn tôi, đứa nào cũng bị
kẹt lại trong cái hộp của riêng mình?