JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 150

Chương mười sáu

Lách chách và cắn

T

ôi bị đánh thức bởi một giọng nói lách chách và cú giật tóc đau

điếng.

“Để yên anh ngủ, Bells,” tôi lẩm bẩm. “Còn sớm mà.” Tôi rúc sâu

hơn vào trong mớ bông gòn và nhắm nghiền mắt, nhưng con bé vẫn
quấy nhiễu tôi. Nó kéo tóc, chọc vào má tôi và liên mồm nói ríu rít
như thể nó là một con sóc. Tôi không hiểu được nửa lời nó nói. Tôi vả
cho nó một cái. Nó ré lên và bay vút đi.

Bay ư? Sao Annabella lại biết bay?
Tôi mở choàng mắt và nhìn thấy vô vàn những tia sáng chói chang,

lấp lánh lóa mắt giống như ánh mặt trời, hoặc là... vàng. Cả cái tổ ánh
lên và tỏa sáng lóng lánh khi ánh nắng mai ùa vào qua lỗ cửa. Nó
không hề được bện từ cỏ hay cành khô, mà được đan từ những sợi
vàng vô cùng tinh xảo.

Nó cũng đang đầy ắp những sinh vật kỳ lạ - một loại ong bắp cày

hay chim ruồi nào đó. Tôi không nhìn rõ, bởi bọn chúng quá đông và
di chuyển quá nhanh, nhưng dù chúng thuộc về giống gì đi chăng nữa,
thì rõ ràng đây cũng là tổ của chúng và chúng không vui vẻ gì khi thấy
nó bị chiếm cứ. Chúng kéo tóc tôi, giật giật quần áo tôi, cào cấu chân
tay tôi với những chiếc móng sắc nhọn. Chúng rít lên và lách chách
những âm thanh kỳ lạ, nửa giống tiếng chim nửa giống tiếng sóc.

Tôi rút rìu ra vung loạn xạ. Đám sinh vật kia ré lên và bay dáo dác,

dạt hết ra các góc xa của cái tổ. Tôi hạ rìu xuống và quan sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.