JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 100

Thật là sáng kiến hay! Chúng giống như những con ngựa vậy! Một

con chuột mò tới chỗ tôi và hít hít mấy chiếc túi. Những sợi ria mép
dài của nó cọ lên cánh tay tôi buồn buồn khi tôi móc ra một mẩu pho-
mát và thả nó xuống mặt đất. Con chuột chộp lấy nó. Hơi chần chừ, tôi
tóm lấy bộ lông chuột và quăng mình lên lưng nó. Con chuột rít lên
phản đối, nhưng tôi ném tiếp một miếng pho-mát về phía trước và
chúng tôi lên đường. Việc cưỡi chuột gợi nhắc cho tôi về những ngày
thơ ấu, bố thường cho tôi cưỡi lên lưng cừu - một chuyến đi xóc nảy
và tôi cứ nảy tưng tưng từ bên này sang bên kia. Con chuột hối hả
đuổi theo gặm nhấm miếng pho-mát. Khi nó ăn xong, tôi lại lấy ra
mẩu khác và ném ra phía trước xa đến mức chúng tôi bắt kịp Tom và
vật cưỡi của nó.

“Có tuyệt không nào?” Tom gào về phía tôi.
“Tuyệt!”, tôi gào lại, bởi vì đúng là như thế.
“Rẽ sang hướng này!” Tom nói, chúng tôi ném pho-mát sang bên

trái và chạy dọc theo hướng đó cho đến khi đụng phải khúc đường cụt.

“Giờ sao?” Tôi hỏi.
“Chúng ta phải đi lên.” Tom đáp. Lên của nó có nghĩa là hàng mấy

chục mét mới tới xà nhà, nơi có vô số mạng nhện và đinh khổng lồ
đâm ra tua tủa. “Cố nhắm mấy miếng pho-mát trúng thanh dầm nhé.
Con chuột đầu tiên lên được sẽ kéo cả con thứ hai lên theo.” Tom ném
trượt mẩu pho- mát của nó, và khi nó rơi xuống, con chuột lập tức
chén ngon lành. Lần ném thứ hai cũng có chung kết quả.

“Để tớ thử xem nào.” Tôi lôi ra chiếc súng cao su, đặt một mẩu

pho-mát vào giữa, rồi bắn thật mạnh khiến cho nó hạ cánh gọn gàng
xuống mặt trên của thanh dầm.

“Xuất sắc!” Tom trầm trồ.
Con chuột của tôi thoăn thoắt bám tường leo lên, và con chuột của

Tom đi theo. Khi lên được tới đỉnh xà nhà, chúng tôi đi thêm một
quãng ngắn rồi xuống “ngựa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.