JACK - CÂY ĐẬU THẦN - Trang 270

nên nguy hiểm bội phần, khi mà mặt đất đã hồi sinh trở lại. Nhiều rắn
rết, cóc nhái và những sinh vật đáng sợ khác.

Mẹ Martha òa khóc những giọt nước mắt hạnh phúc khi chúng tôi

ùa ra từ cái hang chuột vào trong căn bếp của bà. Cả lũ được thưởng
một tảng pho-mát khổng lồ để ăn mừng - pho-mát bà tự làm từ một
con bò khổng lồ. Tom muốn thử vắt sữa nó, nhưng tôi không nghĩ đó
là ý kiến hay.

Tin tức về chuyến viếng thăm của ba đứa lan đi nhanh chóng, một

bữa yến tiệc khổng lồ được tổ chức để vinh danh chúng tôi. Nữ hoàng
Opal ngự ở đầu bàn, mặc một bộ xiêm y xanh lục và đội vương miện
kết từ hoa hồng vàng, không có lấy một mảnh vàng trên người bà hoặc
trong tầm mắt. Những đồ trang trí vàng ròng trong tòa lâu đài đã được
thay bằng các vật phẩm bằng bạc, thiếc và pha-lê; lụa màu kem và
nhung đỏ thẫm thế chỗ cho vải vóc sợi vàng. Chắc hẳn Nữ hoàng Opal
đã rất vất vả để loại bỏ mọi thứ liên quan đến vàng ra khỏi cung điện.
Giờ nó không còn mấy giá trị nữa.

Hoàng tử Archie ngồi bên cạnh Nữ hoàng. Cậu bé đã lớn lên gấp

đôi kể từ mùa đông. Và đã biết đi. Cậu bé chạy quanh chiếc bàn, cầm
một chiếc thìa bạc gõ vào mọi thứ, miệng bi bô, “Fee! Fie! Fo! Fum!”

“Thằng bé có lẽ là người khổng lồ nguy hiểm nhất trên toàn Vương

quốc,” tôi nói.

“Nhưng cũng đáng yêu nhất,” Annabella nói.
“Vẻ đáng yêu lắm lúc chỉ là lừa dối,” Tom nói. “Thật đúng lúc, các

tiên tí hon đến kìa.” Một bầy tiên tí hon bay qua khung cửa sổ và lao
thẳng về phía chúng tôi.

“Kiếm đất mau!” Tôi hô lớn, rồi nấp đằng sau một chiếc cốc uống

nước.

“Đừng có lố bịch thế,” Annabella nói. “Em đã xin Nữ hoàng mời họ

đấy.”

“Và Nữ hoàng đồng ý sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.