-Không được. Tôi muốn công việc chữa chạy phải hoàn hảo. Tôi không
muốn có hậu quả.
Mùa hè đến. Tuyết đã tan, chỉ còn vương lại trên các đỉnh núi xa xa tận
phía trời đông. Ngày dài ra cho đến khi không có bóng đêm nữa, vì đến nửa
đêm mặt trời mới lặn trong giây lát nơi chân trờ phía bắc. Lin-đê nghe
ngóng bước đi của Xtơ-reng, sự vận động của cơ thể anh ta, cởi, rồi lại mặc
quần áo cho anh ta bao lần với mục đích cho cơ bắp được mềm mại và co
rút được. Anh ta được xoa bóp liên tục không ngơi tay cho đến khi Lin-đê
tuyên bố rằng Tôm Đô, Bin và người em trai của anh ta từ nay đã lành
nghề, có thể đảm đương việc tắm hơi và nắn xương. Nhưng Lin-đê chưa
thoả mãn. Ông coh Xtơ-reng tập toàn bộ bài thể dục riêng của mình nhằm
theo dõi xem còn có điểm yếu nào tàng ẩn trong người anh ta không.
-Em nói cho anh ấy biết nhé? - Mét-giơ van xin.
-Chưa được! - ông trả lời - Cô chỉ được nói khi tôi đã chuẩn bị sẵn
sàng.
Tháng 7 trôi qua, rồi tháng 8 gần hết, lúc ấy ông ra lệnh cho Xtơ-reng đi
ra ngoài con đường mòn để bắt nai, Lin-đê theo sát gót anh ta, nghiên cứu
rất kỹ và theo dõi sát sao. Anh ta mảnh khảnh, nhanh như 1 con báo, và anh
ta đi mà Lin-đê cứ ngỡ là không có ai đi, cả thân hình anh ta uyển chuyển,
lẹ làng. Tôm Đô đa từng than vãn về tốc độ đi ghê gớm đó của anh ta, Lin-
đê đi phía sau, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, chốc chốc đến chỗ bằng