JACK LONDON TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC - Trang 160

“Thầy bơi sang bên trái một chút,” hắn lại gọi tôi “có sợi dây ở đó, bên

trái đó.”

Tôi đổi chiều bơi và tung tay ra nắm đại. Lúc đó tôi chỉ còn hơi tỉnh.

Khi tay tôi nắm được sợi dây, tôi nghe thấy trên thuyền kêu lớn. Tôi quay
lại nhìn thì không thấy bóng Otoo đâu cả. Một lát sau, hắn mới ngoi lên, hai
bàn tay hắn đã bị cụt lủn, máu me ở cổ tay phun ra.

“Otoo ơi!” hắn khẽ gọi. Tôi nhìn thấy trong khóe mắt của hắn một tia

sáng yêu thương, giọng hắn run lên.

Tới lúc đó, và chỉ lúc đó, lúc chấm dứt bao năm gần gũi, hắn mới chịu

gọi tôi bằng cái tên này.

“Otoo ơi! Vĩnh biệt nhé!” Hắn gọi tôi.

Rồi hắn chìm lỉm, và tôi được kéo lên thuyền, ngã ngất đi trong tay viên

thuyền trưởng.

Thế là Otoo đã qua đời - Otoo, người đã cứu sống tôi, đã luyện cho tôi

thành người, rồi đến phút cuối cùng lại cứu sống tôi lần nữa. Chúng tôi gặp
nhau trong giây phút hiểm nghèo của một trận phong ba, và lìa nhau trong
hàm răng của một con cá mập, sau mười bảy năm chung sống trong tình
bạn, một tình bạn mà tôi dám quả quyết không bao giờ có thể có giữa hai
người, một đen, một trắng! Nếu Thượng Đế từ trên ngôi chí tôn nhìn xuống
mỗi sinh vật tử biệt, thì ít ra Otoo cũng được gọi về hầu nơi Thiên Đàng
của người - Otoo, một kẻ vô thần ở Borabora.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.