JACK LONDON TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC - Trang 162

trong khi hắn xếp lều lên xe trượt tuyết. Một đứa nhỏ lè nhè khóc và một
thiếu phụ cất tiếng hát ru trầm trầm trong họng để dỗ dành nó. Lão già
nghĩ, thằng Koo-tee, một đứa bé hay quấy như vậy là vì nó không được
khoẻ lắm. Có lẽ nó cũng chẳng sống được bao lâu nữa, người ta sẽ đốt lửa
để khoét một cái hố trong tuyết và xếp đá lên trên để giữ cho chó sói khỏi
bới xác ra. Chà, chuyện ấy có gì là quan hệ. Nhiều lắm thì nó cũng chỉ sống
được ít năm nữa, mà bữa đói bữa no. Và rốt cuộc Tử Thần đã chực sẵn,
luôn luôn đói và đói hơn ai hết, sẽ dang tay đón đợi.

Tiếng gì đó? À, mọi người đang buộc xe và gióng dây cương. Lão lắng

nghe vì lão sẽ chẳng còn bao giờ được nghe nữa. Tiếng roi vun vút giáng
xuống giữa đàn chó. Hãy lắng nghe chúng rít! Chúng ghét công việc nặng
nhọc và những đoạn đường dài biết bao! Lần luợt, xe trượt tuyết chuyển
động chậm chạp để rồi biến dần trong im lặng. Chúng đã đi hết. Chúng đã
khuất khỏi đời lão, và lão đứng cô đơn trước giờ phút cay đắng cuối cùng
của cuộc đời. Không. Tuyết lạo xạo dưới đôi giày da, một người đứng bên
lão, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu lão. Con lão quả thực tử tế lắm mới
đối xử như thế. Lão nhớ lại những ông lão khác mà con trai không chịu đợi
nán lại sau khi bộ lạc đã đi hết. Nhưng con trai lão đã ở lại. Lão thả hồn về
quá khứ, cho đến khi tiếng của chàng trai trẻ lôi kéo lão trở về hiện tại.

“Cha thấy bằng lòng chứ?” Chàng hỏi.

Lão trả lời: “Cha bằng lòng!”

“Bên cạnh cha có củi đó,” chàng trai nói tiếp, “và lửa cháy mạnh. Buổi

sáng trời u ám và đã bớt lạnh rồi. Tuyết sắp rơi. Ngay bây giờ tuyết cũng
đang rơi rồi.”

“Phải, ngay lúc này tuyết đang rơi!”

“Các người trong bộ lạc vội lắm. Hành lý của họ nặng nề mà bụng họ

lại lép xẹp vì thiếu ăn. Đường dài nên họ phải đi cho mau. Thôi con đi đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.