được. Tuy nhỏ nhoi nhưng phần lớn số thực phẩm đó được dành cho Ánh
Sáng Ban Ngày và Elijah. Hai người sẽ ra đi với bầy chó, một ngược lên và
một xuôi xuống dòng Stewart, như thế sẽ tiếp cận với nguồn lương thực
một cách mau chóng hơn. Hai người ở lại phải cố sống sót cho đến khi họ
trở về. Hơn nữa, dù đám chó có phải chạy chậm vì mỗi ngày mỗi con chỉ
được mấy ounce đậu để ăn đi nữa thì khi cần họ vẫn có thể giết chó mà ăn
thịt, còn những người ở lại thì khi cần cũng chẳng đào đâu ra thịt mà ăn.
Chính vì lý do này mà Ánh Sáng Ban Ngày và Elijah đã tình nguyện chịu
phần bấp bênh hơn đó. Họ không thể tỏ ra kém cỏi, mà họ thực cũng chẳng
muốn tỏ ra kém cỏi nữa. Ngày cứ thế trôi qua và mùa đông đã bắt đầu - một
cách khó nhận biết được - lẫn vào trong mùa xuân phương Bắc lúc nào cũng
đến một cách hết sức bất ngờ. Mùa xuân năm 1896 đang đến dần. Mỗi một
ngày qua là mặt trời mọc ở phương nam hơi nghiêng về phía đông, ở lại
trên bầu trời lâu hơn rồi lặn hơi chếch về phía tây một chút. Khi tháng Ba
chấm dứt và tháng Tư bắt đầu,Ánh Sáng Ban Ngày và Elijah lúc này rất gầy
guộc và đói ăn, bắt đầu tự hỏi không hiểu chuyện gì đã xảy ra với hai người
bạn kia. Cho dù họ có phải bị trễ vì bất kỳ lý do gì chăng nữa thì lẽ ra họ đã
phải trở về đây lâu rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã phải trở về đây
lâu rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã gặp phải tai hoạ rồi. Họ đã dự
kiến trước trường hợp một người sẽ bị nạn nên đã phái hai người đi hai
hướng khác nhau. Thật là tuyệt vọng nếu cả hai người ấy đều bị nạn.
Trong lúc vừa chờ đợi vừa hy vọng mong manh, Ánh Sáng Ban Ngày
và Elijah cố tìm cách tồn tại cho bằng được. Tuyết chưa bắt đầu tan nên họ
có thể hớt tuyết ở chỗ thực phẩm vung vãi lúc trước cho vào nồi, vào xô,
vào chậu để đãi để đun cho lỏng ra. Ðợi cho nước lắng lại rồi gạn đi họ sẽ
thu được một lớp keo mỏng bám ở đáy nồi và chậu. Trong lớp keo bột này,
đôi khi lẫn cả lá chè hoặc bã cà phê, cũng có bám cả đất và rác. Tuyết ở
càng xa chỗ giấu thực phẩm càng chưa ít bột hơn, và khi họ đun nó lên thì
chỉ thu được một lớp keo ngay càng mong.
Elijah lớn tuổi hơn nên là người đầu tiên ngã quỵ, hầu như suốt ngày
nằm chết dí trong tấm áo đắp bằng lông thú. Thỉnh thoảng họ bắn được một
con sóc và nhờ nó mà họ kéo dài sự sống. Việc săn bắn này đổ cả lên Ánh
Sáng Ban Ngày, và chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì. Vì chỉ còn có ba