- Còn anh thì sao? – Tôi hỏi.
Ngay khi hỏi câu hỏi đó tôi thấy lo cho anh thế nào ấy.
- Ồ tôi ấy à? – Anh trả lời hờ hững. – Tôi đi làm cách mạng; một công
nhân dễ chết, dễ bị thương một phần, thì tôi dễ chết, dễ bị thương chừng
tám phần. Đối với những chuyên gia hoá học sử dụng các chất nổ, các công
ty bảo hiểm bắt họ đóng tiền nhiều hơn anh em công nhân gấp tám lần. Tôi
tưởng họ thì họ chẳng hơi đâu mà bảo hiểm cho tôi. Sao cô lại hỏi thế?
Mắt tôi chớp chớp và tôi cảm thấy máu dồn lên nóng cả mặt. Không
phải là anh đang bắt được tôi lo lắng cho anh đâu, mà chính tôi lại bắt được
mình, ngay trước mặt anh.
Giữa lúc ấy, ba tôi vào và chuẩn bị đi với tôi. Ernest đưa trả ba tôi cuốn
sách anh mượn và đi ra trước.
Đang đi, anh quay lại bảo:
- À này! Nhân thể tôi nói để cô biết. Trong lúc cô hủy hoại cái thư thái
tâm hồn của bản thân cô, tôi cũng đang huỷ hoại cái thư thái tâm hồn của
đức Giám mục. Giá cô đến tìm bà Wickson và bà Pertonwaithe bây giờ thì
tốt. Cô cũng biết chồng họ là hai người có cổ phần chính trong nhà máy sợi.
Hai người đàn bà này cũng như tất cả những người khác, cũng bị trói vào
máy móc, nhưng họ bị trói thế nào mà lại ngồi chót vót tận trên đỉnh kia.
Chú thích:
25- Đây là những căn nhà tồi tàn, đổ nát, trong đó rất đông công nhân ở
chui ở rúc. Bất luận nhà cửa thế nào họ cũng phải trả tiền thuê cho chủ
và trả rất đắt so với giá trị căn nhà
26 -Thời đó trộm cắp như rươi. Người này ăn cắp của người kia. Bọn chúa
tể trong xã hội thì ăn cắp một cách hợp pháp hoặc là hợp pháp hoá
việc ăn cắp của chúng, còn người nghèo thì ăn cắp một cách bất hợp
pháp. Thượng vàng hạ cám hễ không giữ cẩn thận là bị mất cắp. Vì vậy
phải có rất nhiều người làm nghề gác đêm để bảo vệ các tài sản. Nhà
cửa của bọn giàu vừa là két bạc, vừa là hầm chứa của, vừa là pháo
đài. Con cái chúng ta ngày nay còn lấy của người khác, đó là tàn tích
của cái đặc tính ăn cắp rất phổ biến trong thời đó.
27- Những tiếng còi hơi lanh lảnh, nghe rất sợ và rất dã man, ngày ngày
gọi thợ đi làm rồi lại đuổi thợ về.