tôi đành phải bằng lòng với con Mab này trong những lúc nghĩ đến miền
quê.
Sau đó nàng kể cho anh nghe thêm nhiều chuyện về cuộc sống ở trang
trại trong những ngày cha nàng còn sống. Ánh Sáng Ban Ngày rất vui vì
anh và nàng đã làm quen được với nhau. Trong suốt nửa giờ cưỡi ngựa sóng
đôi bên nhau, cuộc chuyện trò của hai người vẫn không kém đi phần sinh
động.
- Có thể cho rằng chúng ta là những người bạn đồng hương - anh nói -
Tôi sinh trưởng ở Đông Oregon, một nơi không cách xa Siskiyou nhiều
lắm.
Anh biết ngay là mình đã lỡ lời khi nghe nàng hỏi.
- Sao ông lại biết tôi quê ở Siskiyou? Tôi đám chắc là mình chưa bao
giờ nói ra điều ấy mà.
- Tôi không biết, - anh thoáng lộ vẻ lúng túng. Tôi tình cờ nghe thấy
người nào đó nói là có quê ở đó mà.
Vừa lúc đó thì con Sói phóng lên phía trước một cách nhẹ nhàng như
một chiếc bóng khiến cho con ngựa của nàng phải tránh sang một bên và
khiến nàng không còn chú ý đến sự ngượng nghịu của anh, bởi vì họ lại bắt
qua câu chuyện về những con chó của vùng Alaska trước khi trở lại câu
chuyện về loài ngựa. Và trong suốt thời gian đi lên con đường dốc và xuống
đến vườn đồi bên kia, họ vẫn cứ mải mê nói chuyện về loài ngựa.
Lúc nàng nói thì anh chăm chú lắng nghe, tuy nhiên trong suốt thời
gian đó anh cũng vẫn theo đuổi những suy nghĩ và những cảm tưởng của
riêng mình. Nàng dám ngồi chàng hảng trên lưng ngựa thì quả là táo bạo
thật, và anh không biết là mình có thích điều ấy hay không. Những quan
niệm của anh đã sớm hấp thụ những quan niệm ấy từ khi còn trẻ và khi
sống ở vùng biên thuỳ. Thời bấy giờ người ta chỉ chấp nhận cho phụ nữ
ngồi một bên trên mình ngựa. Anh đã quen với nếp suy nghĩ là phụ nữ mà
cưỡi ngựa thì không phải là động vật có hai chân, nên anh lấy làm sửng sốt
khi thấy nàng ngồi chễm chệ trên lưng ngựa y như một người đàn ông vậy.
Song, anh cũng phải thú nhận là nhìn thấy nàng cưỡi ngựa như thế kể cũng
hay hay.