Nàng nghiêng đầu liếc nhìn anh từ đầu chí chân, nhìn cả bộ yên cương,
và nói:
- Nhưng chắc chắn là ông đã biết cưỡi ngựa rồi.
Thầm nghĩ chắc chắn là nàng có cặp mắt rất tình về những gì có liên
quan đến ngựa, anh trả lời:
- Đúng, nhưng không được mấy năm. Nhưng tôi thường cho là mình
cưỡi ngựa rất giỏi. Hồi còn là một cậu thanh niên sống tận ở miền Đông
Oregon, tôi thường hay trốn trại để cưỡi bò và tập cưỡi loại ngựa của thổ
dân và nhiều loại ngựa khác nữa.
Anh rất vui mừng bởi vì họ đang đi vào một đề tài mà cả hai cùng ưa
thích. Anh kể cho nàng nghe về các trò quỷ quái của con Bob, đặc biệt là
cái trò quay vòng của nó, và cách anh đã chế ngự được cái trò đó. Nàng
đồng ý với anh là cần phải có một sự nghiệm khắc hợp lý nào đó trong việc
điều khiển loài ngựa cho dù người ta có thương yêu chúng đến mấy đi
chăng nữa. Nàng đã nuôi con ngựa Mab của mình trong tám năm nay, và
nàng đã phải luyện tập cho nó bỏ cái tật hay cất vó đá lung tung trong
chuồng ngựa. Trong quá trình tập luyện ấy, Mab đã bị ăn đòn khá đau, song
nhờ thế mà chữa được thói hư của nó.
- Chắc là cô cưỡi ngựa sành lắm - Ánh Sáng Ban Ngày nói.
- Thực sự tôi không nhớ là mình bắt đầu cưỡi ngựa từ bao giờ, - nàng
nói với anh - Tôi sinh ra ở một trang trại, thưa ông, cho nên gia đình không
thể cấm tôi tiếp xúc với loài ngựa. Ắt hẳn tôi đã được sinh ra để yêu thương
loài ngựa. Năm lên sáu tuổi tôi đã có riêng cho mình một chú ngựa con. Lên
tám tuổi, tôi rất thích thú khi được cưỡi ngựa suốt ngày với cha tôi. Năm
mười một tuổi, lần đầu tiên tôi được cha tôi dẫn đi săn nai, và lần đó nếu
không có ngựa thì tôi đã bị lạc trong rừng mất rồi. Tôi thù ghét cái cuộc
sống ru rú trong bốn bức tường, và nếu như không có con Mab này đây thì
tôi nghĩ rằng mình đã phát ốm và chết từ lâu rồi.
- Cô yêu miền quê lắm nhỉ? - anh hỏi, cũng lúc ấy anh thấy trong ánh
mắt xám của nàng còn loé lên một tia có màu khác nữa.
- Tôi yêu mến quê bao nhiêu thì ghê tởm thành phố bấy nhiêu, - nàng
đáp, - Nhưng phụ nữ không thể kiếm sống ở miền quê được. Vì thế cho nên