Tuy công việc có căng thẳng đến thế nào chăng nữa. Ánh Sáng Ban
Ngày vẫn dành riêng ngày chủ nhật để cưỡi ngựa dạo chơi ở vùng đồi.
Nhưng không phải vì mùa đông năm ấy trời mưa nhiều mà những cuộc cưỡi
ngựa chung với Dede phải chấm dứt. Một buổi chiều thứ Bảy tại phòng làm
việc, nàng báo cho anh biết là đừng chờ nàng vào ngày hôm sau nữa. Khi
anh yêu câu nàng giải thích lý do, nàng đáp:
- Em đã bán con Mab rồi.
Ánh Sáng Ban Ngày đứng chết trân trong một lúc. Việc nàng bán ngựa
là một trong các sự việc nghiêm trọng mà anh không thể phân loại nổi. Có
thể đó là một sự phản bội. Có thể là Dede đang gặp khó khăn về tài chính.
Hoặc có thể là nàng muốn dùng cách đó để báo cho anh hiểu là nàng không
còn muốn gặp anh nữa. Hoặc cũng có thể là…
- Có chuyện gì xảy ra vậy? - cuối cùng anh cũng gắng hỏi được một
câu.
- Em không đủ sức nuôi nó khi cỏ đã lên đến bốn mươi lăm đô-la một
tấn, - Dede trả lời.
- Đó có phải là lý do duy nhất của cô không? - anh hỏi, đồng thời nhìn
thẳng vào mặt nàng, bởi vì anh còn nhớ rõ đã có lần nàng nói với anh là
cách đó năm năm nàng đã gắng gượng nuôi được con ngựa cho qua mùa
đông mặc dù giá cỏ lúc đó là sáu mươi đô-la một tấn.
- À không. Còn một lý do nữa là trả triền viện phí cho cậu em của em
cũng cao hơn rồi. Vì không đủ tiền cho cả hai nên em thấy tốt nhất là chia
tay với con ngựa để giữ lại cậu em.
Ánh Sáng Ban Ngày thấy buồn khôn tả. Anh đột nhiên cảm nhận một
nỗi trống vắng to lớn. Còn gì là ngày chủ nhật nữa nếu không có Dede. Mà
Chủ nhật nào cũng vậy thì làm sao anh chịu nổi.
Anh bối rối lấy ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.
- Ai mua con ngựa? - anh hỏi.
Đôi mắt nàng chợt loé lên đúng như kiệu anh đã từng thấy khi nàng
giận dữ.
- Em không muốn ông đi mua lại con ngựa đó cho em đâu, - nàng la
lên - ông đừng chối là ông vừa có ý nghĩ đó?.