JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 1386

- Giá mà được như vậy! Nhưng rất tiếc là không. Ông cũng biết là

không thể thực hiện được mà. Em không thể nhận tiền của ông được…

- Gượm đã, - anh chặn ngang - Nếu cô đang chết khát, bộ cô cũng

không chịu uống cốc nước mà một trong số Mười Hai Thánh Tông Đồ đưa
cho hay sao? Hay là cô sợ người ta có ý xấu? - Khi Dede làm một cử chỉ
phủ nhận, anh nói thêm, - Hay là cô sợ thiên hạ xầm xì chứ gì?

- Nhưng hai chuyện đó đâu có giống nhau, - Dede nói.
- Cô nghe đây, cô Mason. Cô phải từ bỏ một số quan niệm ngốc nghếch

đi. Quan niệm của cô về vấn đề tiền bạc thật tức cười. Chẳng hạn như cô
đang rơi xuống vực sâu, thế tôi không được đưa tay nắm cô lại hay sao?
Được quá đi ấy chứ. Nhưng giả sử cô cần một sự giúp đỡ khác - thay vì cần
sức mạnh của cánh tay tôi thì cô lại là hoàn toàn sai trái. Tại sao người ta lại
tiêm nhiễm vào đầu cô cái quan niệm như thế nhỉ, cô có biết không? Bởi vì
bọn ăn cướp lúc nào cũng muốn tất cả những kẻ bị bóc lột phải ngay thẳng
và coi trọng tiền bạc. Nếu không như thế thì bọn ăn cướp còn tồn tại ở đâu
được? Cô thấy không nào? Bọn ăn cướp đó không kinh doanh sức mạnh
của cánh tay. Chúng kinh doanh đô-la. Vì thế cho nên đưa tay ra giúp nhau
thì được, thì là chuyện bình thường. Còn đô-la thì lại rất thiêng liêng -
thiêng liêng đến độ cô không dám để tôi cho cô vay một ít.

- Hay là tôi nói như vầy cho dễ hiểu, - anh nói tiếp khi thấy Dede vẫn

tỏ vẻ không đồng ý - Tôi tặng cô sức mạnh của cánh tay khi cô rơi xuống
vực sâu thì được. Nhưng nếu tôi dùng sức mạnh của cánh tay đó lao động
để kiếm mỗi ngày hai đô-la thì cô lại không chịu dính dáng gì đến hai đô-la
đó cả. Mà có khác gì đâu, hai đô-la đó cũng là sức mạnh của đôi tay dưới
một dạng khá thôi mà. Hơn nữa, trong chuyện này cô đâu có dính dáng gì.
Cũng chẳng phải là tôi cho cô vay mượn gì cả. Tôi chỉ đưa tay ra giúp cậu
em của cô như thể cậu ấy đang bị rơi xuống vực sâu mà thôi. Thật là đẹp
mặt, đang khi ấy thì cô từ đâu chạy ra hét toáng lên: "Dừng tay lại!" - và cứ
mặc kệ cho cậu ấy rơi xuống vực. Cậu ấy cần phải gặp tay chuyên gia ở
Đức đó để chữa chân, và tôi muốn đưa tay ra giúp cậu ấy thế thôi. Ước gì
có thể nhìn thấy căn phòng của tôi. Tường được trang hoàng bằng dây
cương đàn bằng lông ngựa. Kể cũng có thể cả trăm cái. Chúng có ích lợi gì
cho tôi đâu, mà lại đắt tiền nữa chứ. Thế nhưng tôi vẫn mua, vì chúng do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.