***
Trong cái hũng đào dưới cát, bên trên che vài miếng gỗ và thiếc đã nhặt
nhạnh được, Mapuhi và Tefara đang nằm cãi cọ. Họ gây với nhau lần này là
lần thứ một ngàn rồi.
- Nếu làm như lời tôi nói thì đâu đến nỗi. Tôi đã bảo phải giấu viên
ngọc đừng cho ai biết. Nếu giữ kín bây giờ hãy còn.
- Nhưng Huruhuru nó rình mò khi tôi mở sò. Nó rình mò tất cả mọi
người khi họ mở sò, tôi đã chẳng nói vậy nhiều lần, rất nhiều lần rồi sao.
- Bây giờ thì không có nhà, không có máy khâu, không có đồng hồ,
không có gì cả. Sáng nay Raoul mới bảo tôi nếu đừng bán viên ngọc cho
Toriki...
- Tôi không bán. Toriki ăn cướp của tôi.
- Raoul bảo nếu còn viên ngọc, cậu ấy có thể mua với giá năm ngàn
đồng tiền vàng Pháp, tức mười ngàn đô la Chi Lê.
- Tại vì cậu ấy đã về bảo với mẹ cậu ấy. Mẹ cậu ấy bảo cậu ấy có thể
mua viên ngọc với giá đó. Bà ấy muốn mua...
- Bây giờ nó mất..
- Nhưng tôi đã trả nợ được cho Toriki, nó là một ngàn hai trăm và hai
trăm tiền tín phiếu, cộng một trăm tiền cho thêm.
- Toriki đã chết. Không ai nghe nói gì về tàu của ông ta. Nó đã mất
cùng với chiếc Aorai và chiếc Hira. Toriki có trả cho anh ba trăm đô la tín
phiếu như lời nói không? Không, bởi vì Toriki đã chết. Nếu anh không có
viên ngọc, anh có phải trả nợ cho Toriki không? Không, bởi vì Toriki đã
chết. Anh không phải trả nợ cho một người đã chết.
- Nhưng Levy chưa trả tiền Toriki. Ông ta viết cho Toriki một miếng
giấy. Miếng giấy đó tốt ở Papitty vì có thể lãnh được tiền, mà không tốt ở
Hikueru vì không lãnh được tiền. Miếng giấy ấy đã mất theo Toriki, và viên
ngọc mất theo Levy.
-Mình nói rất đúng, Tefara. Tôi mất viên ngọc mà chả được gì cả. Bây
giờ hãy để yên cho tôi ngủ.
Bỗng Mapuhi lắng tai nghe ngóng. Có tiếng người thở nặng nề và tiếng
rên rỉ đau đớn. Một bàn tay quờ quạng sờ lên chiếc chiếu cứu trợ che tạm