JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 27

phía ngoài dùng thay cho cửa. Bàn tay đó gầy guộc, run rẩy khiến hắn sợ
hãi:

- Ai đó?
- Mẹ đây. Mẹ là Nauri đây. Mapuhi phải không?
Tefara co dúm người lại, bám chặt lấy chồng, khe khẽ thì thầm nói

không ra tiếng:

- Ma, ma đấy! Bà già chết rồi...
Mapuhi cũng run lập cập, giấu mặt vào lưng vợ:
- Mapuhi không có ở đây đâu. Nó ở ngoài hồ...
Có tiếng khóc rưng rức, năn nỉ:
- Mapuhi, con nỡ từ chối mẹ của con sao? Mẹ đã cực khổ, sống sót về

đây...

- Không, không, Mapuhi không từ chối mẹ của nó. Nhưng tôi không

phải Mapuhi. Linh hồn thiêng liêng, hãy đi nơi khác đi!

- Mẹ từ ngoài biển bơi về...
- Có, tôi biết, tôi biết, linh hồn từ ngoài biển bơi về...
"Linh hồn" vạch chiếc chiếu lết vào, trên mình ướt nước và không có

cả lấy chiếc ahu nữa. Tefara chúi chặt người vào chồng, nhắm nghiền hai
mắt, còn con bé N’gakura thì trùm kín chiếc mền mỏng lên đầu. Nó sợ quá
nên khóc.

- Con đuổi mẹ đi nhưng ít nhất cũng phải cho mẹ già của con một

miếng nước. Mẹ khát khô cổ họng...

Tefara run rẩy giục chồng:
- Lấy cho linh hồn miếng nước.
Mapuhi giục con bé N’gukura:
- Lấy cho linh hồn miếng nước.
Cả hai vợ chồng bèn giựt chiếc mền, đẩy con bé N’gakura ra ngoài.
Một lát sau, con N’gukura quay mặt đi, tay đưa gáo nước. "Linh hồn"

uống lấy uống để nhưng vẫn còn khát. Mapuhi lấy thêm rồi đánh bạo sờ vào
cánh tay "linh hồn" thì quả thấy có da bọc xương thật.

Đến lúc bà già kể lại chuyện phiêu lưu ở biển, gặp cái xác Levy và tìm

thấy viên ngọc thì cả hai người cứ sát lại mà nghe, không còn sợ ma nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.