JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 306

- Tôi nghĩ rằng cái Gót sắt không cần chúng mình làm việc cho nó nữa.

Nó phái chúng mình đến đây thật phí thời giờ. Nhìn cũng thấy kế hoạch của
nó thu được nhiều kết quả hơn là nó tưởng tượng. Cảnh chết chóc đau
thương sắp xảy ra đến nơi rồi. Lúc chúng tôi xuống toa, anh quay lại nhìn
đoàn tàu, khẽ bảo: - Chúng nó đã cho cắt toa xe riêng lúc người ta đem báo
lên tàu rồi, tôi chắc thế.

Hartman thỉu hẳn đi, trông thật tuyệt vọng. Tôi cố làm cho anh vui lên,

nhưng anh không buồn nghe. Lúc đi qua nhà ga, anh hạ thấp giọng nói rất
nhanh, mới đầu tôi nghe không hiểu anh nói gì.

- Tôi vẫn chưa chắc lắm đâu, - anh bảo. - Cho nên tôi cũng chưa nói

với ai cả. Tôi cố tìm hiểu từ mấy tuần nay rồi, nhưng vẫn không dám chắc.
Chị nên cảnh giác với Knowlton. Tôi nghi hắn đấy. Hắn biết rõ đến hai chục
hầm bí mật của chúng ta, mà tôi thì tôi ngờ rằng hắn đã làm phản. Tôi cũng
chỉ cảm thấy như thế thôi. Chứ không có chứng cớ gì khác. Ít lâu nay tôi
nhận xét thấy hắn có phần thay đổi. Hắn mà chưa bán chúng ta thì cũng chỉ
nay mai là hắn bán thôi. Tôi dám chắc như thế. Tôi không muốn hé cho ai
biết là tôi nghi hắn, nhưng chắc tôi sẽ không sống sót để đi khỏi thành
Chicago này được. Chị cần để mắt đến Knowlton. Chị phải giương một cái
bẫy. Chị phải khám phá cho ra. Tôi không biết gì hơn đâu. Đây cũng là do
cảm tính thôi, và cho đến lúc này tôi vẫn chưa lần ra đầu mối. Lúc đó,
chúng tôi vừa đi xuống vỉa hè. - Chị nhớ đấy, - Hartman khẩn khoản. - Chị
phải để mắt đến Knowlton.

Hartman nói đúng. Chưa đầy một tháng sau, Knowlton đã phải đền tội.

Y bị các đồng chí ở Milwaukee chiểu theo luật lệ của chúng tôi đem xử tử.

Trong các phố, mọi vật đều yên tĩnh - quá là yên tĩnh. Chicago nằm đó

như thường ngày. Ngay đến xe ngựa cũng không có. Xe điện trên mặt
đường và xe điện trên cầu cạn đều không chạy. Chỉ thỉnh thoảng trên vỉa hè
mới có một vài người bộ hành, nhưng không phải là họ đi phất phơ. Họ
bước đi hối hả với một mục đích rõ rệt, nhưng trong những cử động của họ
vẫn có một vẻ ngập ngừng kì dị, hình như họ sợ những toà nhà đồ sộ sụp
xuống đầu họ, hoặc những vỉa hè thụt xuống dưới chân họ hay nổ tung lên
trời. Tuy nhiên, vẫn có một số trẻ con đi dạo lung tung, và trong mắt chúng
lộ ra một vẻ sốt ruột chờ xảy ra những việc kì lạ hay hồi hộp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.