JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 529

óc gã khi gã đọc. Có một cái gì kỳ diệu khi cốt truyện hình thành trong óc
gã lúc ban đầu, và gã đã tô điểm nó nhờ sức mạnh kỳ diệu hơn của lời và từ.
Tất cả ngọn lửa, tất cả nhiệt tình lúc gã bắt đầu viết lúc bấy giờ lại sống dậy
trong gã; gã bị xô đẩy, lôi cuốn đi, đến nỗi gã không còn trông thấy, không
còn nghe thấy những thiếu sót của nó nữa. Nhưng đối với Ruth thì không
như vậy. Cái tai đã được rèn luyện của nàng thấy ngay những chỗ yếu,
những chỗ quá đáng, quá cường điệu của người mới tập viết, và nàng nhận
ra ngay mỗi khi nhịp câu bị hẫng và sai. Thực ra, nàng hầu như cũng không
thấy rõ nhịp điệu của câu văn, chỉ trừ những đoạn quá khoa trương, những
lúc ấy nàng cảm thấy rất khó chịu vì lối viết vụng về, non kém của nó. Ý
kiến nhận xét cuối cùng của nàng về toàn bộ câu chuyện là – còn non kém,
tuy nàng không nói ra với gã. Trái lại, khi gã đọc xong, nàng chỉ nêu lên
một vài nhược điểm nhỏ và nói là nàng thích truyện này.

Nhưng gã đã thất vọng. Những lời phê bình của nàng là đúng. Gã thừa

nhận điều đó, nhưng gã lại thấy rằng không phải gã mang tác phẩm của gã
đọc cho nàng nghe với mục đích để nàng sửa chữa theo kiểu học trò như
vậy. Những chi tiết nhỏ nhặt ấy có gì đáng kể. Tự chúng rồi cũng sẽ giải
quyết được thôi. Gã có thể sửa chữa chúng, có thể học để sửa chữa chúng.
Gã đã bắt được một cái gì lớn lao từ cuộc sống và gã, muốn nắm giữ nó
trong truyện của mình. Gã đã đọc cho nàng nghe cái lớn lao ấy từ cuộc sống
chứ không phải những câu cú, những dấu chấm phẩy. Gã muốn nàng cũng
cùng cảm thấy với gã cái lớn lao ấy, cái mà gã đã nhìn thấy bằng chính đôi
mắt, đã nắm được bằng chính bộ óc, đã ghi chúng lên những trang giấy
đánh máy bằng chính đôi tay của gã. Phải, mình đã thất bại rồi, gã thầm
nghĩ như vậy. Có lẽ các ông chủ bút đúng chăng. Gã cảm thấy cái lớn lao,
nhưng truyền cảm lại thì gã đã thất bại. Gã giấu nỗi thất vọng của mình, và
tiếp thu lời phê bình của nàng một cách dễ dàng đến nỗi nàng không thể
nhìn thấy là sâu xa trong lòng gã đang rộn lên một phản ứng ngầm mãnh
liệt.

“Còn truyện sau đây tôi đặt tên là “Cái soong,”” gã vừa nói vừa giở tập

bản thảo. “Nó bị bốn, năm tạp chí từ chối không đăng, nhưng tôi vẫn cho là
nó hay. Thực ra, tôi cũng không biết nghĩ về nó thế nào, có điều tôi thấy ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.