tưởng tượng phong phú, gã biến đổi cảnh đọc sách của hai người, đôi khi họ
đọc sách trong những thung lũng giữa những vách đá cheo leo, hay trong
những cánh đồng cỏ trên ngọn núi cao, hay bên những đụn cát xám, sóng
biển cuồn cuộn dưới chân, hoặc xa xôi ở nơi hải đảo có núi lửa miền nhiệt
đới, nơi có những thác nước đổ xuống, biến thành sương mù cuốn ra biển cả
thành những màn hơi nước bồng bềnh, rung rinh theo mỗi làn gió nhẹ.
Nhưng luôn luôn nổi bật ở phía trước là gã với Ruth, chúa tể của cái đẹp,
không màng đọc thơ, cùng nhau tâm đồng hợp ý và luôn ở phía xa, sau cái
bối cảnh của thiên nhiên mờ ảo như sương mù là công việc, là thành công,
là tiền tài kiếm được khiến họ có thể tự do trên đời để mà hưởng tất cả
những kho tàng quí báu của nó.
“Mẹ thấy cần khuyên con gái mẹ phải cẩn thận.” Một hôm mẹ Ruth răn
bảo nàng như vậy.
“Con biết ý mẹ nói gì. Nhưng điều đó không thể nào xảy ra được. Anh
ta không…”
Ruth đỏ bừng mặt, nhưng đó là cái đỏ mặt của một cô gái lần đầu tiên
được gọi để bàn đến nhưng chuyện thiêng liêng của cuộc đời với một bà mẹ
mà cô cũng coi thiêng liêng không kém.
“Không xứng với con.” Bà mẹ nói hết câu hộ con gái. Ruth gật đầu.
“Con không muốn nói thế, nhưng anh ấy thực không xứng. Một người
thô lỗ, tàn bạo, khỏe, khỏe quá. Anh ấy không…”
Nàng ngập ngừng và không thể nói tiếp được. Nói những chuyện này
với mẹ thật là một điều mới mẻ đối với nàng. Và lại một lần nữa mẹ nàng
đã nói hết giùm những ý nghĩ của nàng.
“Anh ta không sống một cuộc đời trong sạch, đó là điều con muốn
nói?”
Ruth lại gật đầu, và mặt nàng lại đỏ ửng lên. Nàng nói:
“Đúng như vậy, cái đó không phải lỗi tại anh ấy, nhưng anh ấy đã giao
du nhiều với… với bọn người cặn bã. Anh ấy làm cho con sợ. Đôi khi anh
ấy làm cho con kinh khiếp thực sự khi anh ấy kể lại một cách rất tự nhiên,
thoải mái về những việc anh ấy đã làm, y như không có gì là quan trọng cả.
Nó quan trọng lắm chứ, mẹ nhỉ?”