“Chúng ta cùng là đàn bà!” Mẹ nàng nói, vừa kéo nàng lại gần và hôn
nàng. “Chúng ta cùng là đàn bà,” mẹ nàng nhắc lại khi hai người quàng
lưng nhau bước ra khỏi phòng, lòng họ rộn lên một ý niệm mới về tình bầu
bạn.
“Đứa con gái bé bỏng của chúng ta đã trở thành một người đàn bà rồi
đấy.” Bà Morse kiêu hãnh nói với chồng một tiếng đồng hồ sau.
Ông chồng nhìn vợ một lúc lâu rồi nói:
“Thế nghĩa là… nghĩa là nó đang yêu.”
“Không, nó được yêu,” bà vợ mỉm cười trả lời. “Cuộc thí nghiệm đã
thành công. Cuối cùng, nó cũng đã được đánh thức dậy đấy.”
“Thế thì chúng ta phải tống khứ cái thằng ấy đi thôi.” Ông Morse nói
nhanh, giọng con buôn, thực tế.
Nhưng bà vợ lắc đầu: “Không cần thiết, Ruth nói rằng vài hôm nữa hắn
ta sẽ đi biển. Khi hắn ta trở về thì con Ruth sẽ không còn ở đây nữa. Chúng
ta sẽ gửi nó đến nhà dì Clara. Và hơn nữa, một năm ở miền Đông với sự
thay đổi khí hậu, thay đổi con người, ý nghĩ và mọi thứ sẽ giúp ích cho nó
rất nhiều.”
CHƯƠNG 20
Ý muốn viết lại rộn lên trong lòng Martin. Những truyện ngắn, những
bài thơ nảy ra trong óc gã một cách rất tự nhiên, gã ghi tất cả lại để trong
tương lai sẽ viết ra. Nhưng gã chưa viết. Thời gian này là thời gian nghỉ
ngơi ngắn ngủi của gã. Gã quyết định dùng nó để nghỉ, để yêu, và về cả hai
mặt này gã đã thành công. Chẳng bao lâu gã đã lại tràn trề sức khỏe, hàng
ngày gã đến thăm Ruth; lúc gặp gỡ, nàng lại cảm thấy sức mạnh, sự cường
tráng của gã làm cho nàng xúc động như những ngày trước đây.
“Cẩn thận đấy,” mẹ nàng nhắc nở nàng một lần nữa. “Mẹ e rằng con đã
gặp gỡ Martin Eden quá nhiều đấy!”
Nhưng Ruth cười lớn, tự tin. Nàng tin ở mình lắm, vả lại, chỉ vài hôm
nữa thôi anh ấy sẽ đi biển. Đến hôm anh ấy về, thì nàng đã đi chơi xa, ở
miền Đông rồi. Tuy nhiên, trong sự cường tráng, trong sức mạnh của
Martin dường như có một ma lực. Gã cũng được biết về dự định của nàng
đi chơi miền Đông, và gã cảm thấy cần phải giải quyết gấp. Tuy nhiên, gã
không biết cách tỏ tình như thế nào với một người con gái như Ruth. Hơn