tiếng hát: “Tạm biệt, một ngày êm đềm.” Nàng hát khe khẽ, ngả mình trong
chiếc nôi của cánh tay gã, tay nàng trong tay gã, trái tim họ trong tay nhau.
-----------
[64]
Golden Gate: Cửa phía bắc San Francisco thong ra Thái Bình Dương.
CHƯƠNG 22
Bà Morse chẳng cần phải có linh cảm của một người mẹ cũng thấy rõ
được những nét biểu hiện trên mặt Ruth khi nàng trở về nhà. Nét ửng hồng
vẫn còn trên đôi má đã nói lên hết sự việc giản đơn ấy, đôi mắt mở to long
lanh phản chiếu ánh hào quang bên trong không thể nhầm lẫn được lại càng
nói rõ một cách hùng hồn hơn.
“Có chuyện gì thế con?” Bà Morse đợi đến lúc Ruth lên giường nằm
mới hỏi.
“Mẹ biết rồi ư hả mẹ?” Ruth hỏi, môi run run.
Để trả lời, bà Moose vòng tay ôm lưng con gái, và một tay nhẹ nhàng
vuốt tóc nàng.
Nàng bật nói: “Anh ấy không nói gì cả. Con không ngờ chuyện đó lại
xảy ra như thế, thật không bao giờ con muốn để cho anh ấy nói - có điều
anh ấy lại không nói gì hết.”
“Nếu anh ta không nói, vậy là không có việc gì xảy ra, phải không
con?”
“Nhưng chuyện vẫn cứ xảy ra, mẹ à.”
“Cứ nói thật đi, con gái mẹ, con nói lảm nhảm cái gì thế?” Bà Morse
bàng hoàng cả người. “Mẹ thấy mẹ không thể hiểu được đầu đuôi câu
chuyện ra sao, có chuyện gì thế, con?”
Ruth ngạc nhiên nhìn mẹ.
“Thế con cứ nghĩ mẹ biết hết rồi. Sao, chúng con đã đính hôn, Martin
và con.”
Bà Moose cười, bực bội, không tin.
“Không, anh ấy không nói gì cả,” Ruth giảng giải. “Anh ấy chỉ yêu
con, có thế thôi. Lúc ấy con cũng ngạc nhiên như mẹ bây giờ. Anh ấy
không nói một lời nào. Anh ấy chỉ vòng tay qua lưng con. Và… và con
không còn là con nữa. Rồi anh ấy hôn con, và con hôn anh ấy. Con không