JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 590

“Ờ, có thể bán được lắm chứ!” Gã nói, nhưng nàng ngắt lời.
“Tất cả những cái anh kể ra, những cái mà anh cho là tốt, anh có bán

được cái nào đâu. Chúng ta không thể nào lấy nhau bằng những tác phẩm
lớn không bán được.”

“Thế thì chúng ta lấy nhau bằng những bài thơ tám câu sẽ bán được

vậy.” Gã trả lời một cách chắc chắn, vòng tay ôm lấy nàng, kéo người
không có vẻ gì phấn khởi về phía mình.

Cố làm ra vui vẻ, gã nói: “Em nghe này, đây không phải là nghệ thuật,

nhưng là một đô la:

Anh đi vào
khi tôi đi ra
Để vay vài hào
Đó là cớ anh đi vào
và tay không anh đi ra
Vì thế tôi đi vào
Và anh đi ra.
Cái âm luật vui nhộn gã đưa vào trong bài thơ không phù hợp với vẻ

thất vọng trên nét mặt gã khi gã đọc xong. Gã không làm được cho Ruth
cười. Nàng nhìn gã với nét mặt vừa nghiêm trang vừa bực bội. Nàng nói:

“Có thể được một đô la. Nhưng đó là một đô la của một anh pha trò,

đồng lương của một thằng hề. Anh có thấy không, Martin, cả một sự hạ
thấp mình đến thế nào. Em muốn người em yêu và quý trọng phải là một
người tế nhị hơn, cao quý hơn là một anh pha trò, một anh đặt vè.”

“Em muốn người ấy sẽ như ông Butler phải không?” Gã gợi ý.
“Em biết anh không ưa ông Butler,” nàng nói, nhưng Martin ngắt lời:
“Ông Butler thì cũng được thôi. Anh chỉ thấy ở ông ấy có một khuyết

điểm là cái chứng khó tiêu. Nhưng quả thật anh không thấy gì khác giữa
việc viết truyện khôi hài, làm thơ trào phúng với việc đánh máy chữ, ghi
chép, hoặc giữ sổ sách. Tất cả đều là phương tiện để đạt tới một mục đích.
Thuyết lý của em là muốn anh phải bắt đầu bằng nghề kế toán để rồi trở
thành một anh luật sư đắt khách hay một anh nhà buôn. Còn thuyết lý của
anh thì lại là bắt đầu viết những cái lặt vặt này để rồi trở thành một nhà văn
có tài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.