JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 611

Chị gật đầu và khẽ để môi vào cốc rượu một cách trân trọng, đưa cốc

rượu cho người tặng chị cái vật mà chị biết không bao giờ có thể có được.
Tâm địa gã tốt và trong thâm tâm chị cũng cảm động trước ý định của gã. Y
như gã đã thực sự cho chị tặng vật rồi vậy.

“Không, chị Maria,” gã nói tiếp. “Thằng Nick và thằng Joe sẽ không

phải đi bán sữa rong đâu. Tất cả các cháu sẽ được đi học, sẽ có giày đi
quanh năm. Nhất định trại của chị sẽ là trại loại nhất – mọi thứ đầy đủ. Sẽ
có một cái nhà để ở, một chuồng ngựa, nhiều chuồng bò, tất nhiên. Sẽ có
gà, lợn, rau cỏ, cây ăn quả, mọi thứ. Sẽ có nhiều bò, phải thuê một, hai
người trông nom. Rồi chị sẽ không phải làm gì cả, chỉ trông nom con cái
thôi. Còn như, nếu chị gặp được một người tốt, chị có thể lấy người ta. Anh
ấy sẽ trông nom trang trại, còn chị thì cứ sống an nhàn.”

Và rồi từ tặng vật lớn lao mà gã thu xếp để tặng trong tương lai ấy,

Martin quay về lấy bộ quần áo tốt độc nhất của mình mang ra hiệu cầm đồ.
Phải làm điều đó, hoàn cảnh của gã thật tuyệt vọng, vì nó cắt mất con
đường đi lại của gã với Ruth. Gã không có một bộ đồ thứ hai nào khả dĩ có
thể coi được, và tuy gã có thể đi ra hàng thịt, hàng bánh hay thậm chí khi có
việc đến nhà chị gã nữa, nhưng gã thật không dám nghĩ tới chuyện bước
chân vào nhà ông Morse với bộ đồ tồi tàn mất phẩm cách như thế.

Gã cứ tiếp tục làm việc, cực khổ gần như vô hy vọng. Hình như gã bắt

đầu thấy cuộc chiến đấu thứ hai này đã thất bại và gã lại phải đi tìm việc
làm. Như thế gã sẽ làm cho mọi người hài lòng – ông hàng thịt, bà chị, Ruth
và ngay cả Maria, người mà gã còn chịu lại một tháng tiền thuê phòng. Gã
còn nợ tiền thuê máy chữ hai tháng, cửa hiệu đã thúc tiền, nếu không trả
được tiền thì phải đem trả lại máy. Tuyệt vọng, đành phải đình chiến, đầu
hàng với số mệnh, đợi một thời cơ khác lại bắt đầu lại, gã thi vào Cục Bưu
điện Đường sắt. Gã ngạc nhiên thấy mình đỗ đầu. Công ăn việc làm như thế
là đảm bảo, tuy nhiên đến bao giờ người ta mới gọi gã đi làm thì không ai
biết cả.

Đúng vào thời gian này, trong lúc gã gặp vận bi nhất thì cái bộ máy tòa

soạn chạy đều đặn trơn tru đã gẫy gục. Một chiếc đinh ốc hẳn là đã bị tuột
hay ổ đựng dầu đã khô, vì một buổi sáng người đưa thư đã mang đến cho
gã, một chiếc phong bì nhỏ, mỏng. Martin liếc nhìn vào góc phía trên, đọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.