JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 613

tuột khỏi tay. Mắt gã tối sầm lại, gã nằm vật xuống kéo chăn lên đắp kín tới
cằm.

Năm đôla truyện “Tiếng chuông,” - Năm đôla năm ngàn từ! Đáng lẽ

hai xu một từ hóa ra mười từ một xu! Ấy là thằng cha chủ bút còn khen
đấy! Sau khi truyện được đăng gã sẽ nhận được ngân phiếu. Toàn là những
truyện hão huyền cả, nào là ít nhất hai xu một từ, nào là được tiền ngay khi
tòa soạn nhận đăng. Đó là một điều dối trá, có lẽ không bao giờ gã viết cả,
và gã đã đi làm – đi làm cho Ruth, gã nhớ lại ngày đầu tiên gã thử viết và gã
kinh hãi thấy cái khoảng thời gian bỏ phí thật là ghê tởm - tất cả chỉ để
được mười từ một xu. Và tất cả những món tiền nhuận bút cao khác của
những nhà văn, mà gã đã đọc thấy, ắt hẳn cũng chỉ là những điều dối trá.
Những lời gã nghe đồn về nghề văn cũng đều là sai cả, vì đây là một chứng
cớ.

“Xuyên lục địa nguyệt san,” giá bán hơn hai mươi nhăm xu một tờ, cái

bìa ngoài sang trọng, trình bày mỹ thuật chứng tỏ nó là một trong những tạp
chí loại nhất. Đó là một tạp chí đứng đắn, có tín nhiệm, liên tục xuất bản từ
lâu, từ trước khi gã ra đời. Đúng thế, ở ngay bìa ngoài có in những lời của
một trong những nhà văn lớn của thế giới, những lời nói lên cái sứ mệnh
thiêng liêng của tờ “Xuyên lục địa nguyệt san,” những lời nói của một ngôi
sao của nền văn học mà những tia sáng rực rỡ đầu tiên đã xuất hiện ngay ở
bên trong tờ bìa. Ấy thế mà cái tờ nguyệt san cao quý giữ cái sứ mệnh
thiêng liêng Thượng đế trao cho ấy lại chỉ trả có năm đôla năm ngàn từ!
Thế thì – Martin nhớ lại – câu chuyện nhà văn lớn mới chết gần đây, nơi đất
khách quê người trong cảnh khốn cùng cũng chẳng phải là chuyện gì đáng
ngạc nhiên, cứ xem cái số tiền hậu hĩ mà các tác giả nhận được thì đủ rõ.

Phải, gã đã bị mắc mồi: tờ báo hàng ngày đã dối trá về các nhà văn và

tiền nhuận bút của họ; và gã đã phải mất hai năm trời để làm công việc đó.
Nhưng bây giờ gã sẽ gỡ ra. Gã sẽ không viết một dòng nào nữa. Gã sẽ làm
cái mà Ruth muốn gã làm, cái mà mọi người muốn gã làm: kiếm công việc
làm ăn. Ý nghĩ đi làm khiến gã nhớ tới Joe – Joe, con người đã từng lang
thang khắp mảnh đất của vô công rỗi nghề. Martin thở dài thèm muốn. Cái
phản ứng của bao nhiêu ngày, mỗi ngày cặm cụi mười chín tiếng đồng hồ
thật là mạnh trong con người gã. Nhưng mà Joe có yêu đâu, có trách nhiệm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.