JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 746

cớ gì lại không hút, hơn nữa, gã lại muốn hút. Tiền nong thì có kể gì? Bỏ ra
năm xu gã có thể mua một gói thuốc lá chưa cuộn Durham

[125]

và một tập

giấy nâu để cuốn bốn mươi điếu – nhưng hà tiện thế để làm gì? Đối với gã,
tiền bây giờ không có nghĩa lý gì ngoài những thứ nó có thể mua ngay
được. Gã không có hải đồ, không có bánh lái, không có bến bờ nào để cập,
mặc cho cuộc đời trôi đi tức là sống ít nhất, vì sống là đau khổ.

Ngày giờ cứ trôi qua, mỗi đêm gã ngủ đều đặn tám tiếng. Tuy bây giờ,

trong khi chờ đợi thêm tiền nhuận bút, gã vẫn ăn ở quán ăn Nhật bản, mỗi
bữa mất mười xu, nhưng cái cơ thể bị sọp đi của gã cũng đã đẫy lại, cũng
như đôi má hóp của gã. Gã không tự hành mình bằng những giấc ngủ ngắn,
bằng làm việc quá mức, học tập quá mức nữa. Gã không viết gì cả, sách đọc
cũng gấp lại. Gã đi bộ nhiều, lên các ngọn đồi, lang thang hàng giờ trong
các công viên yên tĩnh. Gã không có bạn hữu, không có người quen mà gã
cũng chẳng làm quen với ai. Gã không còn có một hứng thú gì cả. Gã đang
đợi chờ một sự thúc đẩy nào đó, mà cũng không biết ở đâu tới nữa, để làm
cho cuộc sống bị ngưng trệ của gã lại hoạt động. Trong lúc đó thì cuộc sống
của gã vẫn cứ trôi đi, không kế hoạch, trống rỗng và biếng nhác.

Có một lần gã đến San Francisco để thăm “bọn hạ lưu chân chính.”

Nhưng đến phút cuối, khi đã bước chân lên lối cầu thang, gã bỗng lùi lại,
quay ra, rồi chạy trốn qua cái khu công nhân lúc nhúc những người ấy; gã
sợ hãi khi nghĩ rằng gã sẽ lại phải nghe tranh luận về triết học, gã chạy trốn
một cách lén lút, sợ sẽ có người nào đó trong “bọn hạ lưu chân chính” tình
cờ bắt gặp và nhận ra gã.

Đôi khi gã liếc nhìn các tờ tạp chí, các tờ báo để xem bài thơ “Phù du”

đã bị rầy khổ như thế nào. Nó đã được hoan nghênh. Nhưng mà hoan
nghênh cái kiểu gì không biết. Mọi người đều đọc và mọi người đều tranh
luận xem nó có thực là thơ không. Những tờ báo địa phương hàng ngày nêu
vấn đề, và hàng ngày có những cột đăng những bài phê bình có tính chất
học thuật, những bài xã luận hài hước và cả những bức thư đứng đắn của
độc giả nữa.

Helen Della Delmar (được công bố rùm beng là một nữ sĩ vĩ đại của

nước Mỹ) đã cự tuyệt không để cho Brissenden có một chỗ ngồi bên cạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.