Martin không cười mà gã cũng không nghiến răng lại vì tức giận. Kết
quả chỉ làm cho gã thấy buồn ghê gớm.
Trong sự đổ vỡ của cả cái thế giới của gã với tình yêu ở đỉnh cao nhất
thì sự đổ vỡ của giới báo chí, và những độc giả thân mến thực chỉ là một sự
đổ vỡ nhỏ bé. Brissenden hoàn toàn đúng khi nhận định về báo chí, còn gã,
Martin, đã phải tốn mất bao nhiêu năm trời gian khổ, vô ích để tìm ra điều
đó cho mình. Báo chí là tất cả những cái mà Brissenden đã nói, thậm chí
còn tồi tệ hơn nữa. Phải, gã đã hát xong lời ca, gã tự an ủi mình như vậy. Gã
đã kéo cái xe của gã lên tới một vì sao, và bị rơi xuống một bãi lầy độc hại.
Cảnh Tahiti - Tahiti thanh tao êm đềm - đến với gã nhiều hơn. Và cả đảo
Paumotus thâm thấp và đảo Marquesas
[127]
cao cao. Bây giờ gã thường thấy
mình trên những chiếc tàu buồm buôn lớn hay trên những chiếc thuyền nhỏ
nhẹ ra đi từ lúc bình minh qua dải đá ngầm ở Papeete
[128]
, bắt đầu cuộc hành
trình qua những hòn đảo san hô màu ngọc bích tới Nukahiva và vịnh
Taiohae, nơi mà gã biết rằng Tamari sẽ giết lợn ăn mừng gã đến, nơi mà các
cô gái của Tamari đeo những vòng hoa, sẽ nắm lấy tay gã cất tiếng hát,
tiếng cười và khoác vào cổ gã những vòng hoa. Biển miền Nam đang gọi,
và gã biết rằng không sớm thì muộn gã sẽ trả lời tiếng gọi đó.
Trong lúc này thì gã cứ sống buông trôi, nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cho hồi
sức sau một cuộc hành trình dài qua lĩnh vực của tri thức. Khi tờ
“Parthenon” gửi cho gã tấm ngân phiếu ba trăm năm mươi đô la, gã đã
chuyển cho người luật sư đảm nhiệm những công việc của Brissenden để
trao cho gia đình. Martin đưa ngân phiếu và lấy biên nhận, đồng thời viết
giấy nhận nợ một trăm đô la mà Brissenden đã đưa cho gã trước đây. Cái
thời gian mà Martin không còn là khách quen ở quán ăn Nhật bản cũng
không lâu la gì nữa. Chính lúc gã từ bỏ cuộc đấu tranh thì thời vận lại đến.
Nhưng nó đã đến quá muộn. Gã mở chiếc phong bì mỏng của tờ
“Millennium,” lòng không một chút rung động, gã đưa mắt nhìn tấm ngân
phiếu ba trăm đô la, và biết rằng đây là số tiền trả cho truyện ngắn “Mạo
hiểm” được nhận đăng. Mọi món nợ của gã ở trên đời này, kể cả món ở cửa
hiệu cầm đồ này với tiền lãi của nó, cũng chưa đến một trăm đô la. Khi đã
trả xong các khoản nợ và đến nhà luật sư của Brissenden thanh toán với ông
ta một trăm đô la, gã vẫn còn hơn một trăm đô la trong túi. Gã đến hiệu thợ