may may một bộ quần áo và ăn tại hiệu ăn ngon nhất thành phố. Gã vẫn ngủ
tại gian phòng nhỏ nhà Maria, nhưng những bộ quần áo mới của gã đã
khiến lũ trẻ hàng xóm thôi không đứng trên mái nhà kho để cúi, hoặc ở
hàng rào đằng sau gọi gã là “thằng mà cà bông” hay “đồ vô công rồi nghề”
nữa.
“Wiki - Wiki” truyện ngắn viết về Hawaii của gã cũng được tờ “nguyệt
san Warren” mua với giá hai trăm năm mươi đô la. Tờ “Bình luận phương
Bắc” cũng nhận bài luận văn “Chiếc nôi của cái đẹp,” tờ tạp chí
“Mackintosh” nhận bài “Người xem tướng tay,” bài thơ gã viết tặng Marian.
Những ông chủ bút, những người soát bài đã đi nghỉ hè về, và những
bản thảo của gã được nhận ngay. Martin không thể hiểu được một sự thay
đổi tính nết kỳ quặc nào đã khiến các ông ấy đồng lòng nhận những tác
phẩm mà các ông ấy đã khăng khăng gạt bỏ đi trong hai năm trời. Trước
kia, không có một cái gì của gã được đăng. Trừ khu Oakland, còn không ở
đâu người ta biết đến tên gã và ở Oakland với một số ít người tưởng rằng họ
biết gã, thì gã được nổi tiếng là một kẻ áo đỏ, một kẻ thuộc đảng xã hội.
Vậy là, không có gì để giải thích việc bất chợt những món hàng của gã
được người ta nhận. Đó chỉ là một trò múa rối của số mệnh.
Sau khi bị nhiều tạp chí từ chối, gã làm theo lời khuyên của Brissenden
mà trước đây gã đã không chấp nhận là gửi tập “Sự hổ thẹn của mặt trời”
đến khắp lượt các nhà xuất bản. Sau nhiều lần từ chối, công ty xuất bản
Singletree Darnley đã nhận và hứa sẽ cho xuất bản vào mùa thu. Khi Martin
viết thư đề nghị trả trước một số tiền ứng trước về bản quyền tác giả, họ trả
lời là nhà xuất bản không có lệ như vậy, sách loại này khó bán được hòa
vốn, họ còn ngại sách của gã không biết có bán nổi một nghìn cuốn không.
Martin phác tính gã sẽ được bao nhiêu tiền với con số sách xuất bản như
vậy. Mỗi cuốn bán một đô la, tiền bản quyền tác giả mười lăm phần trăm,
như vậy gã sẽ được một trăm năm mươi đô la. Gã quyết định nếu phải làm
lại từ đầu thì gã sẽ chỉ chuyên viết tiểu thuyết. Truyện ngắn “Mạo hiểm” chỉ
dài bằng một phần tư thôi là gã đã nhận được của tờ “Millennium” một món
tiền gấp đôi. Té ra, bài báo về tiền nhuận bút mà gã đã đọc từ lâu là đúng sự
thật. Những tạp chí loại nhất khi nhận đăng bài là trả tiền ngay, và họ trả
khá hậu. Tờ “Millennium” đã trả gã không phải là hai xu mà là bốn xu một