xe điện chờ ở đó đã nom rõ, người bán vé đang sốt ruột rung chuông leng
keng.
“Tàu điện đấy,” Jimmy bảo Martin. “Chạy nhanh, nhảy lên nó, bọn
mình sẽ giữ chúng nó lại. Đi đi! Lên tàu đi!”
Bọn địch thủ hơi bối rối một lúc vì cái mánh khóe ấy, sau đó chúng lao
cả xuống tàu đuổi theo. Những người ở khu Oakland bình tĩnh và trầm
ngâm ngồi trên xe điện hầu như không để ý tới một đôi thanh niên nam nữ
đã nhảy lên và đang tìm chỗ ngồi ở phía trước, bên ngoài. Họ cũng không
thấy mối liên quan giữa đôi thanh niên nam nữ này với Jimmy, anh chàng
đang nhảy lên bậc xe điện, mồm thét lên bảo người lái:
“Cho chạy đi, ông bạn, phóng nhanh khỏi đây ngay!”
Một phút sau Jimmy đã xoay tròn người và hành khách thấy anh giáng
nắm đấm vào mặt một gã đang chạy theo cố leo lên xe. Và những quả đấm
tới tấp giáng vào mặt nhau suốt dọc tàu. Cứ như thế Jimmy và đồng bọn
đứng chắn ở bục lên xuống tàu dài và thấp để đối phó với bọn địch thủ
đương tấn công.
Xe điện rung chuông rồi bắt đầu chuyển bánh, khi bọn của Jimmy đã
xua hết được những tên địch thủ cuối cùng xuống, họ cũng nhảy xuống theo
để tiếp tục trận đánh. Xe điện lao đi, để lại trận đánh dữ dội ở phía xa, đằng
sau các hành khách lặng đi vì kinh ngạc không bao giờ có thể ngờ được
rằng cái người đàn ông trẻ tuổi bình tĩnh và cô gái công nhân xinh đẹp đang
ngồi ở góc phía ngoài kia lại là nguyên nhân của trận loạn đả.
Martin thích thú với trận loạn đả ấy, lòng lại rộn lên sự rung động của
những trận đánh nhau ngày xưa. Nhưng sự rộn ràng ấy tắt ngay và gã cảm
thấy nỗi buồn ghê gớm đến xâm chiếm trong lòng. Gã cảm thấy mình già
quá – già hàng thế kỷ hơn những người bạn thanh niên vong mạng, không
cần gì đời ngày xưa của gã. Gã đã đi xa, đi quá xa không còn quay trở lại
được nữa. Lối sống của họ, xưa kia là lối sống của gã, bây giờ đối với gã
thật đáng ghê tởm. Gã thất vọng vì những cái đó. Gã đã trở thành một người
xa lạ rồi. Cốc bia hơi mùi vị đã nhạt nhẽo và đối với gã tình bạn của họ hình
như cũng nhạt nhẽo. Gã đã đi quá xa rồi. Hàng nghìn, hàng nghìn quyển
sách đã mở ra ngăn cách gã với họ. Gã đã tự đẩy mình đi. Gã đã chu du
trong cái lĩnh vực mênh mông của tri thức, mãi đến lúc gã không còn có thể