là một kẻ bội phản đối với tất cả những gì xưa kia đã làm em trở thành kẻ
bội phản.”
Nàng đứng trước mặt gã, mắt long lanh.
“Em đang chờ đợi, anh Martin, nàng thì thào, đang chờ đợi anh tiếp
nhận em. Anh hãy nhìn em đi nào!”
Nhìn nàng thật là lộng lẫy, gã nghĩ thế. Nàng đã chuộc lại tất cả những
gì nàng thiếu sót khi xưa, và cuối cùng đã vươn lên thành một người đàn bà
chân chính, vượt hơn hẳn những luật lệ bằng sắt của những quy ước tư sản.
Thật là lộng lẫy, thật là huy hoàng, thật là táo bạo. Nhưng mà đối với gã nó
có nghĩa lý gì? Gã không rung động, không rộn ràng vì những cái nàng đã
làm. Nó chỉ huy hoàng, chỉ lộng lẫy trong lý trí thôi. Đáng lẽ phải là một
ngọn lửa rừng rực thì gã lại chỉ tán thưởng nàng một cách lạnh lùng. Trái
tim gã không xốn xang. Gã không cảm thấy ham muốn nàng một chút nào
hết. Gã lại nhớ tới lời nói của Lizzie.
“Tôi ốm yếu, rất ốm,” gã nói với một cử chỉ tuyệt vọng. “Bây giờ tôi
mới biết là tôi ốm yếu đến thế. Có một cái gì trong con người tôi đã biến
mất. Xưa nay tôi vẫn không hề sợ cuộc sống nhưng tôi không ngờ rằng tôi
lại chán ứ cuộc sống đến thế. Cuộc sống đối với tôi đã đầy ứ ra đến nỗi tôi
không còn ham muốn một cái gì nữa. Nếu như còn ham muốn hẳn bây giờ
có thể là tôi cần cô. Nhưng cô thấy đấy, tôi ốm yếu đến chừng nào!”
Gã ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại, và giống như một đứa trẻ đang khỏe
thấy ánh nắng mặt trời thấm qua màng nước mắt trong con người liền quên
hết nỗi sầu khổ, Martin cũng quên bệnh tật của mình, quên cả sự có mặt
Ruth và mọi thứ, chỉ nhìn thấy những hàng cây rọi ánh nắng lọt qua mắt gã,
nó thành hình và rực lóe lên dưới mi mắt gã. Nó không làm cho lòng người
thanh thản đi chút nào, cái đám lá cây xanh ấy. Ánh mặt trời lóe sáng quá,
gay gắt quá. Nó làm mắt gã chói lên khi nhìn vào, tuy nhiên không hiểu tại
sao gã vẫn cứ nhìn.
Gã bỗng tỉnh lại vì tiếng quả đấm cửa lạch cạch. Ruth đã đứng ở bên
cửa rồi.
“Em ra ngoài thế nào được bây giờ?” Nàng hỏi giọng đầy nước mắt.
“Em sợ lắm.”