JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 803

mà gã đã để mất. Gã không tìm thấy một thiên đường mới, và bây giờ gã lại
chẳng thể tìm được cái thiên đường cũ nữa.

Gã cố kích động mình và lên tìm một cái gì để gây hứng thú cho mình.

Gã vào buồng ăn những hạ sĩ quan, và sung sướng khi ra thoát. Gã nói
chuyện với một gã thủy thủ hết giờ trực, một anh chàng thông minh, vừa
mới gặp đã đem chủ nghĩa xã hội tuyên truyền thuyết phục gã và nhét vào
tay gã một bó truyền đơn và những bài đả kích. Gã nghe anh chàng giải
thích cái đạo đức nô lệ, vừa nghe gã vừa mệt mỏi suy nghĩ tới cái triết học
Nietzsche của mình. Nhưng xét cho cùng, nó có giá trị gì cơ chứ? Gã nhớ
lại một trong những lời phát biểu điên rồ của Nietzsche trong đó cái con
người điên rồ ấy đã nghi ngờ chân lý. Nhưng ai là người nói đúng bây giờ?
Có lẽ Nietzsche đúng chăng? Có lẽ không có chân lý ở trong bất cứ một cái
gì, không có chân lý trong chân lý – không có một cái thứ gì gọi là chân lý
cả. Nhưng trí óc chóng mệt mỏi quá, gã hài lòng quay lại với chiếc ghế, và
gà gật ngủ.

Đã khốn khổ đến như gã trên con tàu này, thế mà vẫn còn một nỗi khổ

mới nữa đè nặng lên gã. Khi con tàu tới Tahiti rồi thì sao nhỉ? Gã sẽ phải
lên bờ thôi. Gã sẽ phải đi lấy các thứ hàng đặt mua, tìm một chỗ. Trên con
thuyền buồm tới Marquesas, làm hàng trăm hàng ngàn việc lặt vặt, nghĩ đến
đã phát sợ lên rồi. Bất cứ lúc nào gã ráng sức để suy nghĩ, gã cũng có thể
thấy được cái tình trạng nguy hiểm tuyệt vọng hiện nay của mình. Đúng quá
rồi, gã đang ở trong Thung lũng của Tử thần, và cái điềm nguy hiểm của gã
là ở chỗ là gã không thấy sợ hãi. Giá mà gã sợ thì gã có thể hướng tới cuộc
sống được. Bởi chúng không sợ nên càng ngày gã càng chìm sâu xuống
bóng tối của Tử thần. Gã không còn thấy một sự hứng thú nào trong những
cái của cuộc sống quen thuộc xưa cũ. Con tàu Mariposa lúc này đang đi
trong những trận gió mậu dịch Đông Bắc, những trận gió say người này nổi
lên đập vào người làm cho gã bực dọc. Gã phải chuyển ghế đi để tránh sự
ôm ấp của người bạn những ngày đêm xưa đầy sức lực.

Hôm con tàu Mariposa tiến vào khu vực gần đường xích đạo lặng gió,

Martin càng cảm thấy đau khổ hơn bao giờ hết. Gã không thể ngủ được
nữa. Gã ngủ đã quá nhiều, và bây giờ gã buộc phải thức để mà chịu đựng
cái ánh sáng chói chang của cuộc sống. Gã đi đi lại lại bồn chồn. Không khí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.