Dòng thơ này rộn lên trong lòng gã với một cảm giác biết ơn sâu sắc. Đó là
cái điều nhân nghĩa nhất của vũ trụ. Khi cuộc sống đã trở thành một nỗi mệt
mỏi đau đớn thì cái chết sẵn sàng dịu đi trong một giấc ngủ bất tận. Nhưng
gã còn đợi gì nữa! Đã đến lúc phải đi rồi.
Gã đứng dậy, thò đầu ra khỏi cửa sổ mạn tàu, nhìn xuống dòng nước
trắng như sữa. Con tàu Mariposa chở nặng, bíu tay vào cửa sổ, chân đã có
thể chạm mặt nước. Gã có thể trườn xuống không một tiếng động. Không ai
nghe thấy được. Gã thấy mặn mặn ở môi mùi vị thật là dễ chịu. Gã tự hỏi
không biết có nên viết một bài thơ cuối cùng không, nhưng gã cười lớn xua
đuổi ý tưởng đó đi. Không có thì giờ nữa. Gã nóng lòng muốn đi lắm rồi.
Tắt đèn trong phòng để khỏi bị lộ. Qua cửa sổ mạn tàu gã đưa hai chân
ra trước. Vai gã vướng, gã lại phải lùi lại để đưa một cánh tay ra trước. Một
cái lắc của con tàu đã giúp gã, gã lọt qua, hai tay bíu lấy thành cửa. Khi
chân gã chạm mặt biển, gã buông tay ra. Gã đã ở trong dòng nước tung bọt
trắng như sữa. Thành tàu Mariposa lướt qua gã như một bức tường đen, đây
đó có điểm những khung cửa sáng đèn. Chắc chắn con tàu đang đi nhanh.
Nhưng trước khi nhận ra điều đó thì gã đã ở phía sau rồi, đang bơi nhẹ
nhàng trên mặt nước sủi bọt.
Một con cá giác đớp vào cái thân thể trắng trẻo của gã, gã cười lớn. Nó
đứt một miếng thịt ra, gã đau nhói và nhớ lại tại sao mình ở đây. Trong khi
bắt tay vào việc gã đã quên mất mục đích của nó. Ánh sáng của con tàu
Mariposa mờ đi ở phía xa, còn gã vẫn ở đây đang bơi một cách yên trí y
như thể ý định của gã là bơi tới một miền đất gần nhất cách xa khoảng
nghìn dặm chi đó.
Đó là cái bản năng máy móc, muốn sống. Gã ngừng bơi, nhưng khi
thấy nước dâng lên quá mồm, tay gã lại sải mạnh với một động tác chồm
lên. Ý chí muốn sống, đó là ý nghĩ của gã lúc bấy giờ, nhưng ý nghĩ đó lại
kèm theo một tiếng cười mỉa. Phải, gã đã có ý chí - ừ, ý chí đủ mạnh đến
nỗi chỉ cần một chút cố gắng cuối cùng, nó cũng có thể tự tiêu diệt và
ngừng tồn tại.
Gã đổi thế, bơi đứng. Gã ngước mắt nhìn những vì sao yên tĩnh, đồng
thời gã thở hết không khí ở phổi ra. Với những động tác nhanh, mạnh của
tay và chân, gã chồm vai và nửa ngực ra khỏi mặt nước. Như thể để có đà