JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 866

được tông tích của họ. Họ đã tới nhưng lại đi rồi, người nói đường này, kẻ
nói đường khác, có người lại bảo rằng họ đi về xứ Yukon. Lúc đi đường
này, khi theo đường khác, tôi xê dịch hết chỗ này tới chỗ nọ, mãi tới khi tôi
cảm thấy mệt nhọc vì thế giới rộng lớn quá. Ở Kootenay tôi đã chọn phải
một con đường xấu, con đường mòn dài dặc, để cùng đi với một gã ở vùng
Tây Bắc, và gã này lăn ra chết khi bị cơn đói dằn vặt. Gã đã từng tới Yukon
bằng một con đường xuyên sơn chưa ai biết, và khi biết mình sắp chết gã đã
cho tôi bản đồ và chỉ cho biết một chỗ bí mật và hắn đem tất cả thần thánh
ra thề rằng ở đó có rất nhiều vàng.”

“Sau thời đó, tất cả mọi người đều đổ xô về miền Bắc. Vì nghèo tôi

phải bán mình làm phu đánh xe. Chuyện về sau các ông đã biết. Tôi gặp hắn
và nàng ở Dawson. Nàng không nhận ra tôi vì hồi trước tôi chỉ là một chàng
trai mới lớn, và đời nàng bao la quá, nên nàng không có thì giờ để nhớ tới
con người đã trả một giá không ước lượng được để cưới nàng.”

“Thế rồi ông bỏ tiền chuộc tôi. Tôi thoát ra để thực hiện mọi điều theo

đường lối của tôi vì tôi đã chờ đợi lâu rồi. Bây giờ tôi không vội vã vì tôi đã
nắm được hắn. Như tôi nói, tôi quyết làm theo đường lối của tôi. Tôi nhớ lại
quãng đời xưa kia, qua tất cả những điều tôi đã chứng kiến và chịu đựng, tôi
nhớ nhất cảnh lạnh lẽo và đói khát trong khu rừng vô tận bên những biển
Nga La Tư. Như các ông biết, tôi dẫn hắn – hắn và Unga – về phía Đông là
nơi người ta ra đi thì nhiều và trở về rất ít. Tôi dẫn họ tới nơi mà xương cốt
của những kẻ tìm vàng còn nằm phơi bên đống vàng mà họ không lấy nổi
và lời nguyền rủa của họ như còn phảng phất đây đó”.

“Đường xá xa xôi, nẻo đi mờ mịt. Đàn chó của tôi đã nhiều lại ăn khoẻ,

và những xe lướt tuyết của chúng tôi chỉ dùng được cho tới giữa mùa Xuân.
Chúng tôi phải trở về trước khi dòng sông chảy xiết. Vì thế chúng tôi giấu
thức ăn chỗ này chỗ nọ, để xe của chúng tôi nhẹ bớt và lúc về khỏi bị chết
đói. Ở McQuestion có ba người, và chúng tôi giấu thực phẩm ở gần đó.
Chúng tôi giấu cả ở Mayo, nơi có trại săn của hơn một chục người Pelly đã
từ miền Nam vượt qua đường biên giới. Sau đó chúng tôi không gặp một
bóng người trong khi tiếp tục tiến về phía Đông; chỉ thấy dòng sông im lìm,
rừng sâu vắng lặng và cảnh vật trắng xoá của miền Bắc. Như tôi nói, đường
xá xa xôi và nẻo đi mờ mịt. Đôi khi, cả ngày chúng tôi vất vả lắm mới đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.