vào xác của nó mà nằm cho ấm, nên mới thoát chết. Anh sẽ giết con chó và
thọc tay vào người nó cho đến khi hết tê dại thì thôi, sau đó lại có thể nhóm
được đống lửa khác. Anh bèn gọi nó lại gần, nhưng trong giọng nói có pha
chút sợ hãi, khiến con chó cũng sợ, vì từ trước đến giờ nó chưa nghe thấy
chủ nó nói giọng như thế. Chắc có chuyện sao đây, và linh tính đa nghi của
nó đã đánh hơi thấy sự nguy hiểm nhưng không biết đó là mối nguy hiểm
gì. Đâu đó trong óc nó bỗng nhiên thấy xuất hiện 1 nỗi sợ hãi đối với người
chủ. Nó cụp tai xuống khi nghe thấy tiếng gọi của người chủ, rồi những
động tác bồn chồn, vặn vẹo mình, hết nhấc chân trước lên lại đặt xuống:
nhưng nó không lại. Anh bèn chống 2 tay quỳ 2 gối và bò lại phía nó. Tư
thế lạ lùng đó lại gây thêm mối ngờ vực, nên con chó len lét lùi lại.
Anh lại ngồi lên tuyết 1 lát và cố lấy lại bình tĩnh. Sau đó anh lấy răng
đi găng tay vào và gượng đứng dậy. Trước hết anh liếc nhìn xuống chân
xem có chắc là mình đứng thật không, vì anh không có cảm giác là chân
mình đụng đất. Tư thế đứng thẳng của anh làm cho con vật hết nghi ngờ, và
khi anh quát lên ra lệnh nghe như tiếng roi quất, con chó lại ngoan ngoãn
nghe theo như thường ngày. Khi nó tiền đến gần tầm tay, anh đã mất tự chủ,
vội giơ tay vồ lấy nó, nhưng đến lúc đó anh mới nhận ra rằng tay mình
không còn nắm được nữa, còn những ngón tay thì không sao co lại được,
mà cũng không có cảm giác gì caả Trong chốc lát anh quên khuất mất rằng
không những đôi bàn tay mình đã tê cóng mà mỗi lúc chúng còn tê cóng
hơn, mọi việc xảy ra rất nhanh, nên con chó chưa kịp bỏ chạy, anh đã ôm
chầm lấy nó. Anh ngồi xuống tuyết, và cứ thế ôm lấy nó, dù cho nó cứ gầm
gừ, sủa và vùng vẫy mấy để thoát cũng mặc.
Nhưng anh cũng chỉ có thể làm được đến thế, nghĩa là ưứ ngồi ôm khư
khư lấy con vật. Anh biết mình không có khả năng giết được nó. Không sao
tìm ra được cách gì để giết chết nó. Với đôi tay vô dụng, anh không thể rút
hoặc cầm lấy con dao găm hay bóp cổ nó. Anh đành buông nó ra, con vật
vội cụp đuôi phóng 1 mạch chừng 10 thước, nó dừng lại, ngoảnh nhìn anh
dáng dò hỏi, 2 tai vểnh lên.
Anh ngồi xuống nhìn 2 bàn tay xem nó ở đâu, và thấy nó còn đang lủng
lẳng ở cổ tay. Anh bỗng ngạc nhiên thấy mình lại phải dùng đến mắt để xem
tay mình ở đâu. Anh liền vung tay đập mạnh 2 bàn tay đeo găng vào 2 bên