Livermore đến Boston năm hơn 14 tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt
đầu nhưng cậu không bao giờ quên những bài học khi còn nhỏ. Tuy
nhiên, lúc này cậu cần tập trung vào tương lai của mình. Cậu cất giữ
hình ảnh về mẹ và cha mình ở một ngăn trong tim và khoá chặt ngăn
đó lại. Nếu muốn thành công thì Livermore không thể sao nhãng
công việc.
Khả năng dồn nén tình cảm, chia tình cảm thành ngăn cậu có
được một cách tự nhiên. Livermore có thể làm việc mà không phụ
thuộc vào tình cảm trong cuộc sống. Cậu đã chiến đấu cả đời để
tách biệt hoàn toàn giữa công việc kinh doanh của mình với cuộc
sống riêng tư. Và cậu hầu như đã thành công.
Ở
tuổi 14, Livermore có mái tóc vàng hoe, mắt xanh, gầy mảnh
và thông minh với nụ cười duyên và hàm răng trắng đều. Cậu có
lòng tự tin rất vững chắc.
Livermore xuống xe ngựa ở Boston và đứng ngoài văn phòng
Paine Webber một lát, quan sát kẻ ra người vào, rồi bước vào bên
trong. Cậu quan sát những khách hàng đến và đi. Những thiết bị
nhận điện báo giá cổ phần luôn kêu lách cách và xổ ra những vạt
băng giấy màu trắng dài vô tận. Những chú bé dán bảng thì chạy
lên, chạy xuống dọc theo cái bảng xanh có chiều dài bằng cả căn
phòng như những vũ công trên sân khấu. Họ đánh giá cổ phần
nhanh không kém người gọi cổ phiếu - thường là một khách hàng
ngồi ở phòng dài đang quan sát cái băng giấy - kêu niêm yết giá
hiện tại cho họ.
Các vị khách ngồi trên những chiếc ghế đối diện bức tường,
hau háu quan sát chiếc bảng dài, thỉnh thoảng đứng dậy, đến bên
những người môi giới của họ như thể họ đang đặt cược trong cuộc đua
ngựa vậy. Livermore quan sát thật kỹ từng hành động: tiếng kêu lách
cách của những thiết bị nhận điện báo thông tin cổ phiếu, tiếng